Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo lý mà nói, chuyện ở Giang Đô Hội kia Giang cầm đúng là không tham dự vào, hoàn toàn đều là hành động của Trần Hoa, chỉ cần không điều tra kỹ thì sẽ không lòi ra được Giang cầm trong đó.


Nghĩ đến điều này, khi La Sâm chuẩn bị lui


ra khỏi hiện trường, Mộ An An đột nhiên gọi lại: “Đợi chút.”


La Sâm dừng bước.


Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự một mắt, sau đó nói: “Bảo bọn họ đợi trước.”


Lời này vừa nói, Thất gia lập tức cau mày.


Bên phía La Sâm vô thức liếc nhìn Thất gia.


Tông Chính Ngự nhìn Mộ An An, nhưng lại ra hiệu tay cho La Sâm, bảo anh ta đi thực hiện.


La Sâm không hỏi gì nhiều liền rời đi.


Với tiếng đóng cửa nhẹ vì La Sâm rời đi, phòng Mộ An An liền tiến vào trạng thái tĩnh lặng.


Tông Chính Ngự không hề mở miệng.


Mộ An An cũng đang rũ mắt, điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn của mình.


Im lặng khoảng ba phút gì đó, Mộ An An


mới lên tiêng: “That gia, chú còn nhớ chuyện lần đó ở trên du thuyền không?”


Mộ An An ngẩng đầu: “Lúc chú ở du thuyền xử lý chuyện của Quỷ gia, cháu nghe Quỷ gia nói chú ở sau lưng chống đỡ cho Giang gia, cháu muốn hỏi rõ nhưng không thành công.


Mà trong lần đó, chú bảo với cháu là chuyện liên quan đến Giang gia chú đều sẽ cho cháu câu trả lời.”


Tông Chính Ngự gật đầu.


“Bây giờ chú có thể nói cho cháu nghe không ạ?”


Mộ An An hỏi dò.


“Tám năm rồi, cháu biết chú vẫn luôn không để cháu tiếp xúc với Giang gia, nhưng chuyện này đã mắc trong lòng cháu rất lâu rồi. Cháu hết kiên nhẫn rồi, Thất gia.


“Vậy bây giờ ta sẽ cho cháu một lời giải thích.”


Trong lòng Mộ An An ‘lộp độp’ hai tiếng.


Bởi vì Thất gia đáp quá dứt khoát, khiến Mộ An An có chút không dự liệu được.


Thậm chí cô còn quên cả đáp Thất gia.


Tông Chính Ngự lên tiếng: “Lần này, lúc ta xử lý chuyện ở Thủ Đô, không chỉ vì chuyện cơ thể lão gia bị ốm, nội bộ Tông Chính gia còn lục đục. Và còn điều tra ra người vẫn luôn ở sau lưng Giang gia.”


Mộ An An không nói gì, chỉ im lặng nghe.


“Năm đó lý do thật sự khiến mẹ và ông ngoại cháu bị giết, chính là bọn họ đã nghiên cứu ra một lô thuốc nhằm vào IQ, dự án đó tạm gọi là thuốc thông minh đi.


Loại thuốc này trên cơ bản là có thể giải quyết vấn đề về trí não cho những đứa trẻ đần độn, chúng dựa vào thuốc có thể nâng cao trí thông minh.”


“Loại thuốc này một khi công bố ra ngoài, chắc chắn sẽ chấn động cả giới Y Dược, tuy nhiên năm đó mẹ và ông ngoại cháu không công bố ra ngoài, nhưng xung


quanh vẫn có người biết, và họ luôn nhắm vào số thuốc đó.”


Đây là lần đầu Mộ An An nghe được, chuyện liên quan đến thí nghiệm của mẹ và ông ngoại.


Cũng là hiếm khi nghe thấy Thất gia nói nhiều như thế trong một lúc.


Mộ An An biết mẹ và ông ngoại đều là những nhà nghiên cứu thuốc rất giỏi, lúc nhỏ không biết hỏi gì, sau này lớn lên thì lạl không dám hỏi gì.


Tông Chính Ngự nói: “Nhưng mẹ và ông ngoại cháu phát hiện ra số thuốc kia có tác dụng phụ vô cùng mạnh, chúng có thể gây suy giảm tinh thần và suy giảm chức năng thể chất của người sử dụng lâu dài, trải qua hàng loạt cứu chữa xác nhận được không cách nào tiếp tục được, liền quyết định tiêu huỷ số thuốc đó, nhưng Giang Trấn đã nhìn trúng số thuốc đó, vì thế liền thần bí bỏ ra số tiền lớn để mua hết, hơn nữa còn không tiếc một khoản tiền lớn để mua được.”


Nhưng mẹ và ông ngoại cháu không chịu,


cho nên mới xảy ra án mạng giết người đó.”


Mộ An An tiếp lời Tông Chính Ngự, “Cho nên, hung thủ chân chính không chỉ là Giang Trấn, mà còn là người đàn ông ở sau lưng ra giá cao với số thuốc kia, đây mới là người thọc gậy chân chính.”


Tông Chính Ngự gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK