kể chuyện cười: “Bằng không bây giờ, em đưa VVechat của tôi cho cậu ta đi, để tôi với cậu ta quen biết nhau, tăng thêm tình cảm, chỉ không biết là bồi dưỡng ra gì thôi.”
Hoắc Hiển lại quen nói chuyện không nghiêm túc rồi.
Lần này cũng rất vô lại.
Giống như muốn dụ dỗ con gái nhà lành vậy.
Tiểu Cửu cứ dán mắt vào điện thoại, nghe thấy những lời này của Hoắc Hiển liền ngừng lại,
mắt lại sáng rực lên: “Ý của anh là anh muốn theo đuổi Đình Đình?”
“Tôi thấy có thiện cảm với cái tên này.” – Hoắc Hiển đúng là không nghiêm chỉnh được, cười một cách lưu manh rồi nhìn Mộ An An: “Nếu nói Đình Đình này đẹp như chị An của cô, làn da trắng muốt, vóc dáng ưa nhìn thì rất hợp với tôi.”
Nói xong, Tiểu Cửu cười thầm: “Tôi thật không nghĩ đến khẩu vị của anh sao đặc biệt thế, lại đây lại đây, tụi mình kết bạn rồi tôi gửi VVechat của Đình Đình cho anh.”
Nói rồi Tiểu Cửu mở mã QR VVechat lên.
Hoắc Hiển cũng không dây dưa, trực tiếp quét mã kết bạn.
Mộ An An nhìn thấy tất cả, dờ khóc dở cười nhìn hai người họ kết bạn.
Tiểu Cửu còn đưa VVechat của Tống Đình cho Hoắc Hiển.
Mộ An An rất muốn hỏi Tóc Xoăn hai câu: Anh có biết tên thật của Đình Đình không? Biết giới tính của Đình Đình là nam không?
Nhưng những lời này sau cùng Mộ An An lại không dám nói ra.
Suy cho cùng chỉ là xem náo nhiệt thôi, không có vấn đề gì lớn.
Tiểu Cửu gửi Wechat của Tống Đình qua, sẵn tiện nói với Hoắc Hiển: “Anh lén lút thêm ấy, đừng nói là quen biết tôi, nếu không cậu ta thù dai lắm.”
“Nhưng VVechat là em gửi cho tôi mà, khi kết bạn thì đối phương sẽ hiển thị.”
“Vậy phải làm sao?”
“Em có thể tìm số khác
Hai người cúi đầu nhìn màn hình điện thoại mà bàn bạc sao đề kết bạn với Tống Đình mà thần không biết quỷ không hay.
Sau khi bàn bạc thêm bạn xong, liền suy nghĩ làm sao để Hoắc Hiển thả thính Tống Đình.
Nhất là Tiểu Cửu, biểu cảm đặc biệt chân thành, dường như muốn giới thiệu một mối nhân duyên tốt cho Tống Đình.
Mộ An An càng nhìn càng cảm thấy đau đầu.
Hai đứa ngốc này.
Lúc trước Mộ An An không có cảm giác gì với Tống Đình, chỉ cảm thấy là một thiếu niên rất ngầu, rất văn chương và lạnh lùng.
Nhưng bây giờ…
Mộ An An có chút đau lòng cho Tống Đình.
Tại sao lại có kẻ ngốc như Tiểu Cửu?
Khi còn nhỏ bị bắt nạt, lớn lên còn bị bán đứng!
Mộ An An xoa xoa hàng chân
mày, thấy Tiểu Cửu và Hoắc Hiển đang bàn bạc liền nói: “Hai người không thảo luận về chuyện giả mạo bạn trai, bạn gái nữa sao
Mộ An An nhắc nhở hai người đó, bây giờ mấu chốt không phải là làm sao theo đuổi Đình Đình.
Bây giờ quan trọng là làm sao để Hoắc Hiển trà trộn vào được bên bọn họ để điều tra chuyện mẹ của hắn.
Khi Mộ An An nhắc nhở như vậy, Tiểu Cửu liền phản ứng: “Không nói đến em cũng quên luôn. Vậy
đi, tụi em thêm VVechat coi như quen biết rồi, quen qua mạng.”
Hoắc Hiển nhướn mày: “Quen qua mạng à?”
Tiểu Cửu gật đầu: “Không phải có la, tôi rảnh rỗi nên kết bạn nói chuyện với anh rồi phát hiện có duyên nên mới gặp mặt, đây là lần đầu tiên ra ngoài chơi cũng là lần đầu tiên hẹn hò.”
Tiểu Cửu thấy phấn khích khi bịa ra một câu chuyện như vậy.
Mộ An An nghe thấy cũng không muốn quản, tuỳ Tiểu Cửu và
Hoắc Hiển làm thôi.
Cô đeo tai nghe, ánh mắt nhìn ra ngoài xe.
Hai năm nay, Kỳ Sơn phát triển khá tốt đấy chứ, đường đi cũng được tu sửa rất tốt, thuận tiện cho xe lên núi, những bụi cây um tùm bao bọc xung quanh.
Mộ An An mở cửa sổ xe, từng cơn gió mát mẻ, sảng khoái thổi vào.
Rất dễ chịu.
Nhưng khi Mộ An An nhìn ra
phong cảnh ngoài xe, liền có người kéo vai cô lại.
Khi Mộ An An quay đầu liền phát hiện Tiểu Cửu đã ngồi bên cạnh.
Còn Hoắc Hiển thì ngồi trên ghế phụ.
Mộ An An nhìn: “Hai người bàn xong rồi à?”
Tiểu Cửu gật đầu: “Bàn xong rồi, câu chuyện vô cùng hoàn mỹ. Tụi em bây giờ là cặp tình nhân gặp nhau sau khi quen trên mạng, vì là lần đầu gặp mặt, em sợ nên hẹn chị cùng đi tới đây.”
Nói đến đây, Tiểu Cửu đột nhiên hạ giọng, đến gần Mộ An An: “Như thế này thì lát nữa lên núi xếp em và anh ấy chung phòng thì ngại lắm.”
Mộ An An nhướn mày: “Em còn có thể nghĩ ra chuyện này sao?”
Tiểu Cửu vừa nghe, kiêu ngạo: “Không phải! Anh trai em thường nói là con gái ở ngoài cần phải biết bảo vệ bản thân.”
Tiểu Cửu nói xong, Hoắc Hiển ở phía trước liền buông một câu không nghiêm túc: “Trùng hợp quá, nhà tôi cũng thường dạy là
con trai ở ngoài cần phải biết bảo vệ bản thân.”
“Là như vậy đó!” – Tiểu Cửu gật đầu tán đồng: “Em phải vội vàng cho….”
Vừa nói ra, Tiểu Cửu liền ngưng việc bấm điện thoại lại.
Cô vốn dĩ muốn nói muốn gửi tin nhắn cho Đình Đình, để cậu ấy một mình ở ngoài phải biết bảo vệ bản thân, đừng bị con yêu tinh kia cướp hồn phách đi mất thì cô cũng bảo vệ không nổi.
Nhưng vừa nghĩ thì Đình Đình đã
xoá kết bạn với cô rồi.
Vả lại đoạn đường này còn không có tín hiệu, Tiểu Cửu dứt khoát vứt điện thoại qua một bên.
Mộ An An thấy Tiểu Cửu làm vậy, trên mặt không biểu hiện gì.
Cô biết trong lòng Tiểu Cửu đang nghĩ gì.
Nhưng Mộ An An cũng nghĩ là lúc nãy Thất gia đưa cô đến đây, đột nhiên nói với cô chuyện của Tiểu Cửu và Tống Đình.
Bản tính Thất gia lạnh lùng, bình
thường không nói nhiều thế.
Bình thường đều là Mộ An An làm loạn, nói ríu ra ríu rít hoặc là lôi kéo Thất gia nói chuyện.
Thất gia rất ít khi chủ động nói với Mộ An An cái gì.
“Tiểu Cửu.” – Mộ An An đột nhiên la lên một tiếng.
Tiểu Cửu vốn đang chuẩn bị nhoài người ra ngoài xem phong cảnh, nghe thấy tiếng kêu của Mộ An An liền nhìn cô: “Sao thế ạ?”
“Lúc nãy Thấy ca em đột nhiên
nói với chị một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Vừa nhắc đến Thất ca là Tiểu Cửu liền đứng ngồi không yên.
Thất gia không ở đây, nhưng nghe thấy tên là đủ khiến Tiểu Cửu căng thẳng.
Mộ An An nói: ‘Thất ca em nói với chị, em vá Tống Đình là thanh mai trúc mã, nhưng em là tiểu thư của nhà Tông Chính, em không được chọn gì khác, em và Tống Đình cũng không cỏ khả năng ở cạnh nhau.”