Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất gia: “Cháu muốn đưa bạn về nhà, cháu không cần phải hỏi ý
kiến ta, hiểu không ? ”
Mộ An An im lặng nhìn người đàn ông trước mắt.
Mặc dù vẻ mặt người đàn ông rất lạnh nhạt, nhưng lại nói ra câu nói ấm áp nhất trên thế giới này.
Trước đó Mộ An An còn vì sự im lặng của Tông Chính Ngự mà thấp thỏm, hoảng loạn và bất an, sau đó nghe được hai câu nói kia thì lập tức bị đánh tan.
Tan thành từng mảnh, một tí cũng không còn.
Mộ An An dùng sức gật đầu, cô không biết nói gì, chỉ biết cắm cả đầu vào ngực Thất gia.
Vi quá dùng sức đâm vào nên khi trán Mộ An An đụng vào ngực Tông Chính Ngự thì nghe thấy một âm thanh trầm đục.
Tông Chính Ngự bất lực nhíu mày một cái: “Đứa trẻ này, lớn rồi là sức lực lớn thế đấy à.”
Mộ An An im lặng, chỉ cọ cọ lên ngực Tông Chính Ngự để bày tỏ kháng nghị.
Thất gia cười bất lực.
Anh vò mạnh đầu Mộ An An.
Cô bây giờ giống như một con mèo đang phát cáu vậy, có chút dính người lại có chút buồn bực.
“Nói ta nghe thử về người bạn kia của cháu.”
Thất gia chủ động nói.
Động tác của Mộ An An khựng lại, sau đó mới phản ứng trở lại, cô còn chưa nói Thất gia nghe về tình huống của tiểu Cừu.
Mộ An An rời khỏi người Thất gia: “Thì là chơi game rồi quen
nhau ạ, trước đó ở thủ đô cũng từng gặp mặt, chú biết rồi đó ạ.”
Tông Chính Ngự nghĩ một lúc, hình như là có chút ấn tượng: “Sao mà chạy đến đây rồi?”
“Con bé học lớp 11 rồi, trong nhà đặt kỳ vọng quá cao lên con bé, nhưng đứa nhỏ đó có vẻ như không hứng thú với học tập lắm, chỉ muốn chơi game, chắc là xảy ra mâu thuẫn với gia đình nên muốn trốn ra ngoài.”
“Vậy là cô ấy bỏ nhà đi, chạy đến chỗ của cháu lánh nạn?”
Tông Chính Ngự mân mê dây buộc tóc mà Mộ An An tặng cho anh, giọng nói nhàn nhạt.
Mộ An An gật đầu: “Cháu nghe thấy ý của con bé, nếu như cháu không thu nhận thì con bé sẽ tìm chỗ khác. Cũng chỉ là một đứa nhỏ, đi nơi khác cháu cũng không yên tâm, thôi thì cứ đến đây trước rồi cháu nói với con bé sau.”
“Cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi mà?”
Tông Chính Ngự nhướng mày, thuật lại lời Mộ An An nói, cảm
thấy rất hứng thú.
Bé con anh nói người ta là đứa nhỏ.
Mộ An An nhìn thẳng vào mắt Thất gia, rõ là đã nhìn thấy sự chế giễu trong mắt anh, giọng nói cô hơi bất mãn: “Mới có lớp 11 không phải trẻ con thì là gì ạ? Cháu cũng đã thực tập rồi, năm sau cháu còn tốt nghiệp nữa đấy nhá.”
“Đúng đúng đúng, bé con nhà ta trưởng thành rồi.”
Thất gia lập tức phụ họa.
Mộ An An nghe thấy sao mà miễn cưỡng thế không biết?
Cô âm thầm trợn mắt.
Tông Chính Ngự khẽ véo cái mũi nhỏ của cô: “Bé con của ta không chỉ trưởng thành mà tính khí cũng trỗi dậy không ít.”
Mộ An An sờ lên cái mũi bị Thất gia véo qua, vẻ mặt có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì, chỉ vô thức liếm liếm môi.
Miệng cô hơi khô.
Mộ An An xoay người, vừa muốn đi mở thùng đá trong xe lấy nước uống nhưng bị Thất gia tóm lấy cánh tay.
Sau đó, Thất gia lấy ra một cái bình giữ nhiệt màu hồng từ bên kia thùng nước, mở ra đưa đến miệng Mộ An An.
Mộ An An ngửi một cái, là trà táo đỏ kỷ tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK