Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bác sĩ Cố đưa ra kết quả, rồi ấn tắt màn hình của hai chiếc điện thoại.
Trả điện thoại lại cho Mộ An An.
Mặc dù kết quả như vậy nhưng Mộ An An không hề có biểu cảm thả lỏng.
“Kết quả không phải Chung Đình, mà sao biểu cảm cô ngược lại còn nghiêm trọng
hơn vậy?” – Bác sĩ cố hỏi một câu.
Mộ An An thở dài một tiếng, lắc đầu: “Cũng
không biết tại sao, chỉ là luôn cảm thấy bất
an.
Cô ôm tim, cảm thấy tim đập rất dữ dội.
Mộ An An xoay người, ngồi lại vào bậc thềm.
Bác sĩ Cố đi lên phía trước, ngồi kế bên Mộ An An.
Từ trong túi áo lấy ra gói thuốc và bật lửa đưa cho Mộ An An.
Mộ An An lắc đầu, miệng có chút khô khan: “Không muốn hút lắm.”
Bác sĩ Cố đặt thuốc xuống bên người.
Hai người trầm mặc một lúc.
Im lặng khoảng một phút gì đó, bác sĩ cố đột nhiên lên tiếng: “Cô nói xem, bây giờ cô đi tỏ tình với Thất gia, có phải là hơi thẳng thắng quá không?”
Mộ An An nghe ý kiến này của bác sĩ cố, khinh bỉ tặng hắn một cái trợn mắt: “Chí bằng anh kêu tôi đi nói với Thất gia, người đêm đó không phải là Chung Đình mà là tôi luôn đi.”
“Tôi cảm thấy cách này ổn.”
“Tôi sẽ nói rõ đây là cách mà bác sĩ cố nói với tôi.”
“Vậy thì thôi đi.” – Bác sĩ cố lập tức sợ hãi.
Những năm này, Thất gia cưng Mộ An An như thế nào, cả cái Ngự Viên Loan này chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn rõ.
Nếu Thất gia biết được chuyện này, mà còn là chủ ý của hắn nữa, người đầu tiên bị nghoẻo chắc chắn là hắn.
Mộ An An nhìn bác sĩ cố, sau đó cười nhẹ một tiếng: “Thành thật đâu có dễ dàng như vậy được.”
Không đúng.
Thành thật mới là dễ dàng.
Nhưng để gánh vác hậu quả sau khi thành thật mới là không dễ.
Chuyện quái gì Mộ An An cũng có thể gánh vác được, nhưng chỉ duy nhất một chuyện mạo hiểm bị Thất gia đưa đi là không chịu được.
Cô nhịn.