Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đi đến cửa phòng, Tông Chính Ngự lạnh giọng buông ra một câu.


Bác sĩ Cố gật đầu: “Thất gia yên tâm!”


Tông Chính Ngự xoay đầu nhìn Mộ An An một cái, sau đó ra khởi phòng, đóng cửa lại.


La Sâm vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi báo cáo sự tình.


Tông Chính Ngự đi về trước vài bước, cơ thể dựa vào lan can lầu hai.


Hai tay Tông Chính Ngự vịn lên lan can, trầm mặc nhìn nội thất dưới phòng khách lầu một.


La Sâm đứng bên cạnh báo cáo: “Thất gia, chuyện Giang Đô Hội đột nhiên bốc cháy đã được điều tra rõ.”


Nói.


“Kẻ phóng hoả là một cô gái tên Lâm Lam. Người này hôm qua vốn dĩ hẹn bạn trai phú nhị đại của mình đến đó hẹn hò, nhưng bạn trai cô ta lại dụ cô ta ký một bản hợp đồng bán thân đặc biệt của khách sạn, hơn nữa còn dỗ cô ta quan hệ cùng với nhiều người đàn ông lạ mặt.”


“Hôm sau khi cô ta tỉnh dậy đã hẹn bạn trai đến Giang Đô Hội, chuốc thuốc mê người ta và phóng hoả.”


Lúc La Sâm đang máy móc báo cáo, thì Tông Chính Ngự cứ nhìn chằm chằm phòng khách lầu một, ánh đèn sáng trưng, người làm đang làm việc theo quy củ.


La Sâm lén nhìn Tông Chính Ngự một cái: “Còn một chi tiết nữa ạ.”


Tông Chính Ngự trực tiếp bắn một ánh mắt cảnh cáo cho La Sâm, La Sâm lập tức báo: “Lúc cô gái kia bị lừa đến Giang Đô Hội, tiểu thư An An đã dùng thân phận con trai đi cùng Giang cầm vào khách sạn đó. Hơn nữa lúc tiểu thư An An rời khỏi cũng đã gửi một tờ giấy ghi chú cho Lâm Lam.


Nhưng Lâm Lam xem xong liền trực tiếp vứt đi, không hề tin.”


Lúc này, báo cáo về trận hoả hoạn ở Giang Đô Hội đã chấm dứt.


La Sâm cúi đầu đợi mệnh lệnh.


Tông Chính Ngự im lặng hồi lâu, hơi thay đổi tư thế, lúc đưa tay lên túi áo tìm thuốc lá thì phát hiện trống không.


La Sâm ở bên cạnh lập tức lấy thuốc lá và bật lửa đưa qua.


Tông Chính Ngự rút ra một điếu thuốc, lơ đi hành động châm thuốc của La Sâm, chỉ ngậm điếu thuốc trên môi, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng Mộ An An.


Im lặng hồi lâu, mới lên tiếng: “Phối hợp với bác sĩ Cố, điều tra rõ về Trần Hoa.”


“Rõ!


«


“Một khi bằng chứng được xác thực.”


Ánh mắt Tông Chính Ngự loé lên sát ý, liếc về phía La Sâm: “Tôi muốn mỗi một tế bào


trên cơ thể cô ta đều nếm thử cảm giác bị phản bội.”


Giọng nói Thất gia rất lạnh, lạnh đến La Sâm cũng cảm thầy cóng.


Hắn ta nhanh chóng đáp: “Thất gia yên tâm!”


Lúc này, cửa phòng Mộ An An mở ra, bác sĩ Cố bước ra ngoài.


“Thất gia, tiểu thư ngoài bị trẹo chân ra, cộng với một vài vết bỏng trên chân thì không còn bệnh trạng nào nữa, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”


Tông Chính Ngự gật đầu, sau đó cầm điếu thuốc chưa châm vứt vào thùng rác bên cạnh.


Lúc cất bước đi vào phòng, anh vứt ra một câu với ý vị sâu xa: “Giang gia, tồn tại quá lâu rồi.”


Bác sĩ Cố nghe không hiểu câu này của Thất gia, nhìn La Sâm: “Ý gì thế.”


“Thất gia điều tra được năm đó Ngũ gia có


hứng thú với việc nghiên cứu của Mộ gia, sau đó vẫn luôn theo dõi, liền hoài nghi Ngũ gia vẫn luôn mạo danh Thất gia tài trợ cho người của Giang gia.”


“Sau đó thì sao?”


“Lúc Thất gia về đây đã nói chuyện với Ngũ gia, xác nhận một sốc chuyện.”


“Sau đó thì sao?”


La Sâm không đáp, không có sau đó nữa, thông tin tiếp theo hắn không thể tiết lộ.


Vào lúc này, Giang gia.


Sau khi Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đưa Giang cầm về nhà, cảm xúc Giang Cầm vẫn luôn không ổn định.


Điên điên khùng khùng, vừa khóc vừa quậy phá.


Cô ta nắm lấy vai Quách Nguyệt Hoa không ngừng hỏi: “Tại sao? Con và Tông


Thất rõ ràng là hẹn gặp nhau ở khách sạn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK