về nhà.”
Lời này nói ra, Tông Chính Ngự trực tiếp bắn qua một ánh mắt.
Giang Trấn lại rén rồi.
Nhưng, khi nghĩ đến mục đích của bản thân khi đến đây, Giang Trấn liền lau mồ hôi lạnh, kiên trì đến cùng nói: “Năm đó, vô cùng cảm ơn Thất gia đã tiếp nhận An An.
Nhưng dù sao An An cũng là con, con của tôi, tôi muốn, muốn đưa con bé về nhà bù đắp những thiếu hụt của những năm này.”
Những lời sau đó Giang Trấn nói, càng nói ông càng thấy áp lực.
Ông có thể cảm nhận được vị gia ngồi đối diện ông, ánh mắt nhìn ông càng ngày càng rét, càng ngày càng sắc bén!
Giang Trấn đối đầu với áp lực tiếp tục nói: “Thất gia, tôi biết tôi đến đây nói những lời này rất không ổn. Nhưng những năm này tôi vẫn luôn tim con gái tôi, mẹ con bé đã mất rồi, tôi không muốn khiến con bé không có nhà….”
Nói đến câu cuối là Giang Trấn nói trong nước mắt.
Đây hoàn toàn như là một người cha đánh mất con gái nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng tìm được con gái nên gấp gáp muốn đón con gái về đoàn tụ.
Nhưng mà người đàn ông ngồi trên soía đối diện nhìn thấy Giang Trấn như thế thì tí biểu cảm cũng chẳng có.
“Cho nên ông đây là muốn người ở chỗ tôi?”
Động tác lau nước mắt của Giang Trấn khựng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn Thất gia.
“Thất gia, được không?”
Ông ta cẩn thận dò hỏi.
Tông Chính Ngự vốn dĩ đang lạnh mặt, đột nhiên khóe miệng
nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.
Được không?
Nực cười.
Ò’ trước mặt anh nói muốn đưa người đi.
Dangs vẻ như thể đứa trẻ là của hắn, thực sự đúng là không muốn sống nữa mà.
Nếu không phải vì thấy bé con quá đáng thương.
Thì từ lúc Giang Trấn nói câu đầu
là anh đã bảo La Sâm cho một viên đạn nghẻo luôn rồi.
“Ông nên vui vì bản thân có một người con gái.”
Vậy mới giữ được cái mạng đến bây giờ.
Giang Trấn lại nghe chẳng hiểu hàm ý trong lời nói của Tông Chính Ngự, ngược lại ông ta tưởng đâu lại thành công trong một lần đàm phán này.
Ông ta vội nói tiếp: “Đúng! Thất gia, tôi vẫn luôn vui mừng vì có đứa con gái này. Năm đó khi con
bé mất tích, tôi đã ngày ngày không ăn không ngủ chỉ vì lo con bé xảy ra chuyện. Mấy năm nay tôi vẫn luôn tự dằn vặt, mặc dù tất cả mọi người đều nói con bé chết rồi, nhưng tôi tin con bé vẫn còn sống, con bé nhất định còn sống, kết quả không ngờ..”
Giang Trấn lảm nhảm, không ngừng bảy tò cảm xúc của một người cha đối với sự mất tích của con gái, ông ta hoàn toàn đắm chìm trong diễn xuất của mình.
Không hề chú ý trong mắt người đàn ông ngồi đối diện đã hiện lên sát ý.
“La Sâm.”
Tông Chính Ngự đột nhiên lên tiếng.
Mà lần lên tiếng này khiến cho Giang Trấn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, liền ngơ ra.