Cố Thư Khanh báo cáo về việc kiểm tra cho Vu Nhã: “Thất gia, tiểu thư An An không có gì nghiêm trọng, mặc dù lúc trước phần bó bột bị đập vào nhưng chân lại hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”
“Chân của cô ta có dấu vết bó bột à?” – Tông Chính Ngự đột nhiên hỏi một câu.
Bác sĩ Cố ngập ngừng, rõ là không hiểu tại sao Thất gia lại hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tôi đã kiểm tra rồi, chính xác là chân đã từng bị thương.”
“Nhưng chưa từng bó bột qua nên không thể kiểm tra được.” -Tông Chính Ngự nói.
“Thất gia, ý ngài là.” – Bác sĩ
Cố hoàn toàn nghe không hiểu.
Lúc này, cửa phòng sách lại có tiếng gõ cửa vang lên.
La Sâm mang vẻ nghi ngờ bước vào báo cáo: “Thất gia, chúng tôi
đã lục soát cả ngọn núi rồi nhưng lại tìm không thấy dấu vết của tiểu thư Cửu Cửu.”
Bác sĩ Cố mở to mắt nhìn Thất gia: “Thất gia, ngài biết Tiểu Cửu…..”
Chưa nói xong thì Thất gia ngẩng lên nhìn bác sĩ cố: “Người đã đến Ngự Viên Loan rồi, ta lại không biết sao?”
Trong câu hỏi mang vài phần chế giễu.
Bác sĩ Cố chột dạ, khống dám nói
gì-
Thực ra hắn muốn hỏi vì sao lại biết Tiểu Cửu ở đây, tại sao lại không có hành động gì?
Nói cho cùng với tính cách của Thất gia, sẽ lập tức bắt Tiểu Cửu về, để tránh gây rắc rối thì sẽ trực tiếp đưa về thủ đô.
Nghĩ cả nửa ngày, bác sĩ cố cũng nghĩ ra được một lý do: ‘Thất gia, ngài là vì mối quan hệ của tiểu thư An An và Tiểu Cửu
sao?”
Tông Chính Ngự không trả lời, bây giờ không có khả năng nói những lời này.
Anh cho La Sâm một ánh mắt.
La Sâm tiếp tục nói: “Người của chúng ta đã đến nhà họ Giang, vừa hay lại gặp được Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa quay về, hai người giả ngốc nói tiểu thư An An không được khoẻ nên đã về trước rồi, hoàn toàn vờ như không biết đã xảy ra chuyện gì, đùn đẩy hết mọi chuyện cho Mộ Tài Tiệp.”
La Sâm nói xong liền đính kèm thông tin của Mộ Tài Tiệp.
Theo thông tin, Mộ Tài Tiệp này là giả. Theo lời giải thích của Giang Trấn, khi Mộ Tài Tiệp tìm hắn để trả tiền chữa cái chân què
của Mộ Tài Tiệp, đồng thời còn đưa kinh phí cho hắn để thực hiện hạng mục tiểu viện trên rừng núi này, cũng đã 1 năm không gặp rồi.”
Tông Chính Ngự chỉ lướt qua một chút, ánh mắt anh dừng lại trên ảnh của Mộ Tài Tiệp.
“La Sâm.” – Thất gia lạnh lùng gọi: “Ngự Viên Loan đã kích hoạt báo động cấp 1, bí mật lục soát một người trong Giang Thành.”
La Sâm nhận lệnh: “Đúng vậy! Thuộc hạ nhất định sẽ bắt được Mộ Tài Tiệp!”
“Không phải hắn.”
La Sâm sửng sốt.
Tông Chính Ngự nhướng mắt nhìn La Sâm: “Tìm Mộ An An!”
Nói xong, đừng nói La Sâm đến cả bác sĩ Cố cũng ngơ ngác.
Bác sĩ Cố thốt lên: “Tiểu thư An An không phải….”
Hắn chỉ vào cửa.
La Sâm ngạc nhiên, dù sao hắn cũng nhìn thấy cảnh Hoắc Hiển cõng Mộ An An sau lưng, sao lại
tìm Mộ An An được.
Tông Chính Ngự dựa người vào sofa, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm tấm hình của của Mộ Tài Tiệp: “Ta đã nuôi con bé tiểu hồ ly đó được 8 năm rồi.”
Thật hay giả, thoạt nhìn là biết ngay.
Ngay cả khi sự bắt chước này rất thật, nhưng ánh mắt đến sự ỷ lại vào anh ấy cũng mãi mãi không bắt chước được.
Chưa kể cô gái ngoan ngoãn của anh biết anh không thích cô và
Hoắc Hiển quá gần gũi, mãi mãi sẽ không để Hoắc Hiền cõng mình.
Thậm chí là chịu uất ức như vậy khi nhìn thấy cô ấy lại không chút động lòng.
Đứa trẻ của anh ngoài mặt thì kiên cường, ở trước mặt anh mãi mãi đều là dáng vẻ đó, chịu một chút ấm ức thì khóc ầm lên, một đứa bé gái nhõng nhẽo muốn được an ủi, muốn được ôm.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Tông Chính Ngự giật một chút, anh nhìn lên La Sâm, giọng trầm
xuống nói: “Nhớ là phải tiến hành trong bí mật, nhất là phải tìm kiếm những nơi trong tối.”
La Sâm gật đầu.
Cho đến khi có người gõ cửa phòng sách, cố Thư Khanh đi vào.
Cố Thư Khanh báo cáo về việc kiểm tra cho Vu Nhã: “Thất gia, tiểu thư An An không có gì nghiêm trọng, mặc dù lúc trước phần bó bột bị đập vào nhưng chân lại hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.”
“Chân của cô ta có dấu vết bó bột à?” – Tông Chính Ngự đột nhiên hỏi một câu.
Bác sĩ Cố ngập ngừng, rõ là không hiểu tại sao Thất gia lại hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tôi đã kiểm tra rồi, chính xác là chân đã từng bị thương.”
“Nhưng chưa từng bó bột qua nên không thể kiểm tra được.” -Tông Chính Ngự nói.
“Thất gia, ý ngài là.” – Bác sĩ
Cố hoàn toàn nghe không hiểu.
Lúc này, cửa phòng sách lại có tiếng gõ cửa vang lên.
La Sâm mang vẻ nghi ngờ bước vào báo cáo: “Thất gia, chúng tôi
đã lục soát cả ngọn núi rồi nhưng lại tìm không thấy dấu vết của tiểu thư Cửu Cửu.”
Bác sĩ Cố mở to mắt nhìn Thất gia: “Thất gia, ngài biết Tiểu Cửu…..”
Chưa nói xong thì Thất gia ngẩng lên nhìn bác sĩ cố: “Người đã đến Ngự Viên Loan rồi, ta lại không biết sao?”
Trong câu hỏi mang vài phần chế giễu.
Bác sĩ Cố chột dạ, khống dám nói
gì-
Thực ra hắn muốn hỏi vì sao lại biết Tiểu Cửu ở đây, tại sao lại không có hành động gì?
Nói cho cùng với tính cách của Thất gia, sẽ lập tức bắt Tiểu Cửu về, để tránh gây rắc rối thì sẽ trực tiếp đưa về thủ đô.
Nghĩ cả nửa ngày, bác sĩ cố cũng nghĩ ra được một lý do: ‘Thất gia, ngài là vì mối quan hệ của tiểu thư An An và Tiểu Cửu
sao?”
Tông Chính Ngự không trả lời, bây giờ không có khả năng nói những lời này.
Anh cho La Sâm một ánh mắt.
La Sâm tiếp tục nói: “Người của chúng ta đã đến nhà họ Giang, vừa hay lại gặp được Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa quay về, hai người giả ngốc nói tiểu thư An An không được khoẻ nên đã về trước rồi, hoàn toàn vờ như không biết đã xảy ra chuyện gì, đùn đẩy hết mọi chuyện cho Mộ Tài Tiệp.”
La Sâm nói xong liền đính kèm thông tin của Mộ Tài Tiệp.
Theo thông tin, Mộ Tài Tiệp này là giả. Theo lời giải thích của Giang Trấn, khi Mộ Tài Tiệp tìm hắn để trả tiền chữa cái chân què
của Mộ Tài Tiệp, đồng thời còn đưa kinh phí cho hắn để thực hiện hạng mục tiểu viện trên rừng núi này, cũng đã 1 năm không gặp rồi.”
Tông Chính Ngự chỉ lướt qua một chút, ánh mắt anh dừng lại trên ảnh của Mộ Tài Tiệp.
“La Sâm.” – Thất gia lạnh lùng gọi: “Ngự Viên Loan đã kích hoạt báo động cấp 1, bí mật lục soát một người trong Giang Thành.”
La Sâm nhận lệnh: “Đúng vậy! Thuộc hạ nhất định sẽ bắt được Mộ Tài Tiệp!”
“Không phải hắn.”
La Sâm sửng sốt.
Tông Chính Ngự nhướng mắt nhìn La Sâm: “Tìm Mộ An An!”
Nói xong, đừng nói La Sâm đến cả bác sĩ Cố cũng ngơ ngác.
Bác sĩ Cố thốt lên: “Tiểu thư An An không phải….”
Hắn chỉ vào cửa.
La Sâm ngạc nhiên, dù sao hắn cũng nhìn thấy cảnh Hoắc Hiển cõng Mộ An An sau lưng, sao lại
tìm Mộ An An được.
Tông Chính Ngự dựa người vào sofa, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm tấm hình của của Mộ Tài Tiệp: “Ta đã nuôi con bé tiểu hồ ly đó được 8 năm rồi.”
Thật hay giả, thoạt nhìn là biết ngay.
Ngay cả khi sự bắt chước này rất thật, nhưng ánh mắt đến sự ỷ lại vào anh ấy cũng mãi mãi không bắt chước được.
Chưa kể cô gái ngoan ngoãn của anh biết anh không thích cô và
Hoắc Hiển quá gần gũi, mãi mãi sẽ không để Hoắc Hiền cõng mình.
Thậm chí là chịu uất ức như vậy khi nhìn thấy cô ấy lại không chút động lòng.
Đứa trẻ của anh ngoài mặt thì kiên cường, ở trước mặt anh mãi mãi đều là dáng vẻ đó, chịu một chút ấm ức thì khóc ầm lên, một đứa bé gái nhõng nhẽo muốn được an ủi, muốn được ôm.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Tông Chính Ngự giật một chút, anh nhìn lên La Sâm, giọng trầm
xuống nói: “Nhớ là phải tiến hành trong bí mật, nhất là phải tìm kiếm những nơi trong tối.”
La Sâm gật đầu.