Hành động bôi thuốc lên mặt của Mộ An An cũng chậm hơn nhiều.
Nhưng không nói gì.
Mộ An An có chút bất an nên đã nhìn trộm Tông Chính Ngự mấy lần, anh luôn lấy thuốc bôi ở ngay quai hàm.
Mộ An An đưa tay cầm lấy tay Tông Chính Ngự, nhưng ngược lại bị anh nắm lấy cổ tay: “Đừng gãi, bây giờ động đậy sẽ bị lem đấy.”
“Cháu không ngứa.” – Mộ An An lắc đầu, nắm lấy tay Tông Chính Ngự, giọng nói có chút ấm ức: “Thất gia, chú đừng giận cháu nữa, được không?”
Tông Chính Ngự nhăn mặt, không nhìn Mộ An An: “Không giận.
Mộ An An không nói gì, luôn tỏ ra bộ dạng ấm ức nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.
Mà từ đầu đến cuối, ánh mắt của Thất gia không hề để ý đến Mộ An An.
“Thất gia, chú còn giận cháu sao?” – Mộ An An ấm ức nói.
“Không.” – Tông Chính Ngự trả lời rất dứt khoát nhưng ánh mắt luôn không hướng về Mộ An An, mà chỉ quay đầu qua một bên nhìn tấm thảm trải sàn.
“Nhưng chú hung dữ quá.” -Giọng điệu Mộ An An ngày càng ấm ức hơn: “Hung dũ’ với còn không trả lời tin nhắn của cháu, tức là chú giận cháu rồi.”
Như vậy là càng nói càng thấy ấm ức.
Như bị bỏ rơi vậy.
Ánh mắt của Tông Chính Ngự có chút lay động.
Thất gia cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Anh nhất định không chịu thừa nhận là đích thực bản thân đang rất tức giận, quá ấu trĩ và cũng quá mất mặt.
“Không có giận cháu, gần đây công việc nhiều thôi.” – Thất gia nói một cách rất nghiêm túc: “Công ty nhiều việc, chỉ số IQ của La Sâm không ổn định, một mớ
hỗn độn như thế thì cười thế nào được.”
Sau khi Thất gia nói xong những lời này, La Sâm liền bắt bác sĩ cố lại, vừa mở cửa ra một chút, định là chuẩn bị đẩy cửa bước vào.
Kết quả nghe xong, La Sâm rất nhanh lùi lại một bước.
Bác sĩ Cố gần như theo phản xạ mà lùi lại.
La Sâm quay đầu lại nhìn bác sĩ Cố: “Cậu tự mình vào đi.”
“Đừng như vậy chứ, cùng nhau đi
đi.” – Bác sĩ Cố vội vàng kéo người lại: “Tôi cũng muốn biết Thất gia nói gần đây chỉ số IQ của cậu xuống thấp là như thế nào?”
La Sâm nhìn chằm chằm bác sĩ Cố: “Đánh một trận không?”
“Cậu muốn dùng IQ hay bản lĩnh để đánh tôi?” – Bác sĩ cố hỏi rất thành thật, nhưng trong mắt La Sâm, ngược lại là đặc biệt quậy phá.
Mà La Sâm còn chưa mở miệng thì từ trong phòng ngủ vọng ra giọng nói trầm thấp của Thất gia:
“Rốt cuộc Cố Thư Khanh khi nào qua đây?”
Câu này vừa nói xong, cố Thư Khanh đang giữ khư khư La Sâm, ngay lập tức liền buông hắn ta ra.
“Buông gì chứ, không đánh à?” -La Sâm nói xong liền bắt đầu bẻ
các ngón tay, bẻ đến có tiếng ‘rắc