Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 143: Tôi biết rồi
Bác sĩ Cố vội vàng nhìn sang chỗ khác, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Chủ yếu là chuyện liên quan đến Thất gia, còn nội dung của những chuyện khác thì đều dễ nói.
Mộ An An mỉm cười, cũng lười giải thích: “Được rồi, tôi đã biết ý của bác sĩ Cố rồi. Nên làm như thế nào, tôi cũng đã rõ.”
Nói xong, Mộ An An xoay người mở cửa phòng ngủ.
Cô liếc nhìn cửa phòng ngủ của Thất gia.
Trong phòng không có một tiếng nói,
dường như đã bình tĩnh trở lại.
Bác sĩ Cố liền nhắc nhở: “Theo kinh nghiệm quan sát của tôi, Thất gia lần này phát bệnh xem như không có quá nghiêm trọng, ngài ấy có thể kiểm soát được bản thân, nhưng cần có thời gian.”
“Tôi biết rồi.”
Mộ An An không muốn nói thêm gì nữa, liền rời khỏi phòng đi thẳng xuống lầu, phân phó quản gia: “Sắp xếp xe, tôi phải đi ra ngoài.”
Cô đi thay lễ phục ở trên người.
Cô vòn dĩ muôn mặc cái này, nhưng
bởi vì khi mặc lễ phục này, Tông Chính Ngự liền phát bệnh, cho nên kết hợp lại, Mộ An An cũng không muốn nhìn thấy bộ lễ phục này nữa.
Sau khi lên xe, liền kêu tài xế lái xe thẳng đến khu nhà ở hiện tại của Trần Hoa.
Tông Chính Ngự đã sắp xếp cho Trần Hoa ở khu dân cư gần bệnh viện tâm thần Lam Thiên, một khu biệt thự nhỏ riêng biệt, môi trường yên tĩnh.
Bởi vì nó ở vùng ngoại ô, cách xa thành phố đông nghịt, cho nên không khí cũng vô cùng tốt, đặc biệt thích hợp ở lại.
Khi Mộ An An đến biệt thự, Trần Hoa đang mặc một chiếc váy dài màu sáng bước ra. Váy dài với thiết kế cổ chữ V, thắt eo.
Chiếc váy che đi cánh tay và bụng của Trần Hoa, mặc dù không đặc biệt lộng lẫy nhưng cũng rất đẹp.
Mộ An An luôn đánh giá cao về ngoại hình của Trần Hoa, nhưng vì hơi béo đã làm mất đi vẻ đẹp của cô bạn nhỏ này.
Giờ đây, chỉ cần trang điểm một chút, nguyên mẫu vẻ đẹp của cô ấy đã phần nào lộ diện ra.
Mà Trần Hoa vừa bước ra khỏi phòng
thay đồ,liền tỏ ra vô cùng lo lắng, có chút chật vật, khi nhìn thấy Mộ An An, cô ấy liền lập tức đi về phía cô: “An An cậu đến rồi.”
Trần Hoa vừa nói vừa nhìn xung quanh, hạ giọng: “Người chú nuôi này của cậu, cũng giàu quá đi mất.”
“Mình thấy đồ trang điểm, quần áo hàng hiệu, còn có cán hộ này nữa, trước khi Trần Giai Lệ xảy ra chuyện, mình có nghe qua, một căn hộ như này không thể mua được dưới giá một ngàn vạn. Hơn nữa, nghe nói căn hộ này rất hiểm, có tiền cũng vô ích.”
Khi Trần Hoa đi vào cùng với người đi cùng cô, cô thật sự bị sốc.
Trước đây khi nhà Trần Giai Lệ còn khá tốt, cũng dẫn cô đi xem rất nhiều nhãn hiệu.
Nhưng như vậy, đừng nói là chưa thấy qua, trước đây cô cũng không dám nghĩ tới.
“Uh, người chú bảo lãnh mình ở Giang Thành cũng có chút địa vị.” -Mộ An An giải thích đơn giản:
“Cậu đừng sợ, chú ấy là người tốt.”
“Mình cảm thấy là do cậu giúp đỡ mình.” – Trần Hoa rất chân thành.
Tiểu mập mạp từ nhỏ đến lớn không có bạn bè, ba mẹ cũng không yêu
thương, chỉ sau khi lên đại học quen biết Mộ An An, Mộ An An vẫn luôn đổi xử tốt với cô.
Tiểu mập mạp cũng vô cùng cảm kích.
“Này, An An, sao cậu cứ đội mũ và đeo khẩu trang vậy, mặt lại bị dị ứng gì sao?” – Trần Hoa quan tâm hỏi.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Mộ An An ăn mặc như thể này.
Lần đầu tiên là sau khi bị Trần Giai Lệ lừa vào quán bar, lúc cô tỉnh dậy ở trong bệnh viện đã nhìn thấy Mộ An An như thế này, Mộ An An liền giải thích cô bị dị ứng.
À, không phải dị ứng.
Mộ An An lắc đầu, sau đó cởi mũ xuống.
Sau đó một mái tóc đen xõa xuống, mềm mại và óng ả.
Ngay lúc đó, ánh mắt Trần Hoa có chút kinh ngạc.
Nhưng sau khi Mộ An An tháo khẩu trang ra, Trần Hoa liền ngây ngốc mở to hai mắt.
Khuôn mặt ở trước mặt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, thiếu nữ dung mạo sáng ngời, giống hệt một tiểu tiên bị giáng xuống trần gian, hoàn
toàn khác với trí nhớ của Trần Hoa, khuôn mặt đầy rỗ, đeo gọng kính đen, hoàn toàn không giống với cô bạn thân ngốc nghếch rập khuôn.
Trần Hoa sửng sốt một hồi lâu mới chỉ vào Mộ An An: “Cậu, mặt của cậu…”
Cô hoàn toàn không nói ra được.
“Đây mới là gương mặt thật của mình.” – Mộ An An đáp lại.
Vốn dĩ cô muốn lấy thân phận sinh viên xấu xí ở trường đi tới đây, sau đó để thợ make up trang điểm cho cô, như vậy Trần Hoa có thể chấp nhận được một chút.
Nhưng vì Thất gia phát bệnh, khiến Mộ An An không có tâm tư xử lý khéo léo, cho nên cô cứ như vậy đi đến đây.
“ở trường học mình hóa trang xấu xí, là vì muốn chuyên tâm vào việc học. Hiện tại chúng ta đều đi thực tập rồi, cho nên không cần.” – Mộ An An giải thích.
Nhưng giải thích như vậy, Trần Hoa vẫn cảm thấy khó tiêu.
Sau khi ngu ngốc một lúc lâu, cô mới nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Mình, mình vẫn nghĩ… Vậy tại sao cậu lại hóa thành xấu xí vậy?”
“Không muốn gây chuyện ở trường học.” – Mộ An An giải thích đơn giản.
Cô cũng không muốn nói rõ với cô ấy về mối quan hệ với Giang cầm.
“Mình, mình một chút cũng không thể chấp nhận được.”
Trần Hoa nóì xong, nhịn không được liền đưa tay nhéo khuôn mặt Mộ An An, xác định đó là mặt mộc.
Không có mỹ phẩm trang điểm, cũng không phải là mặt nạ trong truyện cổ tích, khoa học viễn tưởng.
Đó là khuôn mặt thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK