Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bác sĩ Cố nhìn Thất gia một cái, miệng hé mở muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì đành phải rời đi.
Mặc dù Bác sĩ Cố đã rời đi, nhưng Tông Chính Ngự không hề vào phòng Mộ An An
mà đứng bên ngoài hút hết thuốc trong tay.
Sau đó mới dập tắt thuốc, đi về hướng phòng Mộ An An.
Tay anh đặt lên cửa phòng, khẽ chuyển động tay nắm cửa rồi đẩy vào.
Mộ An An dựa trên giường, đang cúi đầu nhìn bên cạnh giường, cảm xúc cả người cô khi đó mang theo sự hiu quạnh nồng đậm và bi thương.
Cô nghe được tiếng đẩy cửa.
Cũng biết ai vào.
Nhưng vẫn giữ nguyên động tác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không hề nhúc nhích.
Cho đến khi bóng dáng Thất gia ngăn tầm mắt cô, lúc này cô mới chầm chậm ngước đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô rất bình tĩnh nhưng trong mặt lại chôn giấu rất nhiều tủi thân và chua xót.
Rõ ràng nước mắt cũng sắp rơi xuống mà vẫn ráng nhịn.
“Chú Ngự, cháu xin lỗi…”
Giọng cô rất nhẹ, hơi khàn.
Tông Chính Ngự vẫn im lặng.
Mộ An An rũ mắt: “Cháu biết, cháu phụ lòng yêu thương của chú.”
Thất gia vẫn không nói câu nào.
Anh cầm chiếc ghế bên cạnh lên ngồi xuống, lúc còn còn bắt chéo hai chân một cách tự nhiên, hai tay đặt lên đùi mình.
Biểu cảm rắt lạnh lùng.
Đó là loại tức giận người sống chớ lại gần.
Anh nói: “Cháu không có phụ lòng ta, cháu có lỗi với bản thân cháu.”
“Nhưng nếu cháu không làm thế cháu có
lỗi với mẹ cháu.
Lúc Mộ An An nói câu này, nước mắt đã không còn cách nào khống chế mà rơi lã chã.
Những giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay, cô cảm thấy như bị vật sắc nhọn nào đó đâm vào, đau đến tay cô run rẩy một hồi.
Mộ An An nhắm mắt.