Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
Mộ An An cảm thấy được làm người hay nói đến lương tâm, nên khi hãm hại bác sĩ cố, là không cần nương tay.
Nhưng khi không cần thiết, vẫn nên cứu bác sĩ cố.
Bằng không lần sau sẽ không gài bẫy hắn được.
Mộ An An ngẩng đầu, hai mắt ướt át, vẻ mặt đáng thương:
“Thất gia, cháu thực sự không sao, chú đừng gọi cho bác sĩ cố.”
“Buông ra trước đã.”
Mộ An An chẳng những không buông ra mà còn hoạt động cái mông đi về phía trước.
Bàn tay của Thất gia đang buông thõng, cô chuyển động như vậy, trực tiếp khiến ngón tay của Thất gia chạm vào nơi kín đáo đó của
Mộ An An.
Giây tiếp theo, Tông Chính Ngự liền hung hăng rút tay về.
Mà Mộ An An vẫn chưa phản ứng lại, đầu óc liền bùng nổ kịch liệt.
Cảm thấy ở nơi đó của cơ thể bùng lên một ngọn lửa, đột nhiên lùi lại, thiêu đốt không được.
Cô mới vừa làm cái gì vậy?
Cô đang ở đâu đây?
Mộ An An theo bản năng cúi đầu,
càng suy sụp hơn.
Áo trắng rộng thùng thình vừa rồi khi giãy dụa, đã cuốn đến bụng rồi, phía dưới ngoại trừ phần nhỏ ở bên trong, cái gì cô cũng đều không có mặc.
Cô lại lấy hình tượng như vậy, ôm cánh tay của Thất gia…
Giờ khắc này, Mộ An An tự chấm dứt bản thân mình!
Giây tiếp theo, trực tiếp cầm lấy chăn bông, bất chấp tất cả, quấn quanh người, giống như một con nhộng, không để lộ bất kì thứ gì
ra bên ngoài.
Mất mặt quá đi.
Mặc dù đã cùng Thất gia làm qua những điều nên làm và không nên làm rồi.
Mặc dù cô cũng thích tiếp xúc thân mật với Thất gia.
Mộ An An không chịu nổi với bộ dạng như vậy.
Cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, da mặt khá mỏng.
Mà hiện tại Mộ An An cảm thấy
toàn thân như đang bốc cháy, da mỏng gần như bị cháy hết, hô hấp cũng không có đặc biệt trôi chảy.
“Tám giờ sáng mai, 7 giờ 30 thức dậy là được.”
Giọng nói của Thất gia vang lên, lúc này nghe rất bình tĩnh, không có một chút bất thường nào.
Không có bị khàn giọng.
Mộ An An có chút đần độn: “Sớm như vậy sao? Cháu sợ không dậy nổi.”
Thất gia: “Người hầu sẽ gọi cháu.”
vẫn vô cùng bình tĩnh, không có gì bất thường cả.
Mộ An An vẫn còn đang bị lửa đốt, nhận ra điều này, cô liền lập tức nhăn mặt, đáp lại bằng một tiếng ‘ừm’ một cách khó chịu.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” – Thất gia dặn dò.
Mộ An An vẫn ‘ừm’.
Sau đó bên tai chợt thấy tiếng bước chân ổn định của Thất gia,
và cuối cùng là tiếng đóng cửa.
Cả căn phòng liền chìm vào im lặng.
Mộ An An vẫn đang quấn chăn.
Mặc dù Thất gia rời đi được vài phút rồi, nhưng cô vẫn quấn.
Quấn đến khi hít thở không được nữa, Mộ An An lúc này mới vén chăn ra, từ trên giường ngồi dậy, thờ hồng hộc.
Cô gái có làn da trắng nõn bị kìm hãm lâu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp đã ừng hồng, một đường tới
xương quai xanh, chảy ra một giọt máu đỏ.
Mộ An An cắn môi, lén lút mở tay áo.
Bên trong làn da có vết màu đỏ.
Cô gục xuống, che mặt lại, lần này thật sự cảm thấy đầu óc rất đau.
Nhưng khiến Mộ An An suy sụp nhất, chính là sự bình tĩnh của Thất gia.