Hoắc Hiển đột nhiên nghiêng người tiến đến gần mặt Mộ An An, mắt thấy hắn thực sự định hôn mình, Mộ An An không chịu nổi nữa, liền đá thẳng vào người Hoắc Hiển.
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, đôi chân gầy và dài của hắn dài lập tức tránh đi.
Mộ An An nhân cơ hội rời đi, Hoắc Hiển vội vàng chạy tới, đem cái hòm cô đang cầm đặt qua một bên, dùng hai tay ôm chặt lấy vai Mộ An An:”Mềm không được, chỉ có thể cứng, cho hôn trong vòng mười phút đi!”
“Hôn cha nhà anh!”
Mộ An An không có gì trong tay, vừa nhìn thấy Hoắc Hiển không biết xấu hổ định hôn mình, liền trực tiếp tung ra một quả đấm vào mặt hắn.
Lần này Hoắc Hiển không có trốn tránh, trực tiếp đánh vào mặt hắn, nhưng giây tiếp theo, hắn đột nhiên ôm lấy Mộ An An!
“Thơm quá.” – Hoắc Hiển giở trò lưu manh.
Mộ An An siết chặt vai hắn, đầu gối chính xác đã tấn công vào bụng của hắn mấy lần.
Hoắc Hiển kêu rên, nhưng không có ý buông tha cho Mộ An An, hắn càng ôm càng chặt hơn, đòn tấn công của Mộ An An cũng xuống tay không lưu tình.
Mỗi đòn đánh đều rất tàn nhẫn.
Hoắc hiển rên rỉ, cuối cùng cũng không chịu nổi mới buông Mộ An An ra, Mộ An An lại giơ nắm đấm lên hướng hắn ta đánh hai cái.
Hoắc Hiển tránh được một đấm, nhưng không tránh được một đấm tiếp theo.
Hắn còn cười xấu xa: “Cô dậy thì cũng không tồi.”
Mộ An An không có đáp lại.
Vốn dĩ tâm tình không tốt, hắn lại còn giở trò lưu manh không có giới hạn như vậy, căn bản là muốn kích thích cơn tức giận của cô.
Cảm giác tắc nghẽn vốn có trong lổng ngực đột nhiên bùng phát, khiến cho vô số nắm đấm tức giận, đấm đá vào người Hoắc Hiển.
Lúc đầu hắn còn tránh né, nói mấy câu sàm sỡ.
Sau đó cũng không biết là tránh không được hay là như thế nào đó, hắn liền cúi đầu mặc cho Mộ An An đánh tơi bời, rồi lui về một chỗ ngồi trong góc
Tâm trạng vốn đang tồi tệ, thì có người thiếu đòn nào đó lảng vảng trước mặt cô.
Đánh đập một trận, Mộ An An cũng
được trút giận hết.
Khi phát tiết được cảm giác tắc nghẽn trong lòng, cô liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hoắc Hiển ngồi xổm trên mặt đất, khóe miệng vẫn còn vết máu:”Cô nói xem, cô rốt cuộc luyện quyền anh bao nhiêu năm rồi, tàn nhẫn như vậy sao?”
Mộ An An nhìn anh một cái.
Cũng không có ý định đáp lại, liền xoay người ôm cái hòm rời đi.
Này.” – Hoắc Hiển ở sau lưng gọi cô.
Mộ An An mặc kệ hắn, bước đi không thèm nhìn lại.
Hoắc Hiển lau khóe miệng sau đó khạc ra máu:”Lớn lên như một tiểu tiên nữ, nhưng xuống tay lại độc ác như vậy.”
Hoắc Hiển xoa ngực.
Khi Mộ An An mang đồ đạc đến khoa điều trị trầm cảm thì Trần Hoa đã đến rồi.
Văn phòng của bệnh viện khá lớn, các bác sĩ đều có phòng riêng.
Các bác sĩ như cô và Trần Hoa vẫn đang trong giai đoạn học tập nên đều sử dụng chung một văn phòng.
Một dãy bàn dài, mỗi người có một chỗ ngồi.
“An An.” – Trần Hoa ngồi đối diện Mộ An An sắp xếp đồ đạc.
Mộ An An ngẩng đầu nhìn cô.
Trần Hoa nói: “Hiện tại nhìn cậu, tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi.”
“Cái gì?” -Mộ An An không hiểu.
Trần Hoa chỉ vào mặt cô: “Vừa ròi cậu ở bệnh viện, sắc mặt của cậu vô
cùng không tốt, giống như có thứ gì đó kìm hãm cậu lại. Hiện tại trông cậu có vẻ tốt hơn nhiều rồi.”
Lời này của Trần Hoa khiến Mộ An An sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến lúc nãy,Hoắc Hiển…