Đối phương không có được sự đáp trả biểu cảm mong muốn thì
sẽ bắt đầu nghi ngờ, kiểm tra, phán đoán.
Vào lúc này, khi có cơ hội đề phản cống và đảo ngược tình thế là bước quan trọng nhất!
Trong khi những lời nói của Thất gia dần hiện lên trong đầu thì cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Phong.
Khi nhìn thấy Giang Phong sững sờ và nhìn cô, hắn ta không đạt được điều bản thân hắn muốn là vẻ mặt hoảng sợ, tức giận của Mộ An An, hắn không hài lòng…
Thì Mộ An An đột nhiên dùng chân phải đang bó bột đá vào đầu gối của Giang Phong.
Trong lúc Giang Phong đau đớn thì đẩy người hắn ra, ngã người vào cô gái đang cầm áo khoác bên cạnh.
Cô gái phản ứng nhanh, đỡ lấy Mộ An An.
Cả người Mộ An An run rẩy: “Lạnh.”
Cỏ gái nhạy bén, ngay lập tức đưa áo khoác cho Mộ An An mặc, đồng thời dìu cô: “Chị à,
vừa nãy chị nhảy đẹp lắm!”
Cô gái vừa dứt lời thì có biết bao cô gái tộc Thổ Gia vây quanh khen ngợi.
“Lần đầu tiên tôi thấy người đang bó bột mà nhảy hay thế đấy.”
“Chị giỏi thật!”
“Em rất ngưỡng mộ chị.”
Trước mặt nhiều người khen ngợi, Mộ An An chỉ biết cười.
Hiển nhiên, đám người này trở thành cây dù bảo hộ cho cô một
lúc.
Giang Phong để vụt mất Mộ An An, tự nhiên thấy không thoải mái nhưng nghĩ đến Mộ An An bây giờ đã hoàn toàn vào địa bàn của hắn, sa vào bẫy của hắn ta rồi.
Trong chốc lát liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Đằng sau vẫn còn rất nhiều, cử từ từ chơi.
Nghĩ đến đây, Giang Phong đi về phía Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn.
Khi vừa bắt đầu buổi lửa trại thì Giang Trấn mới biết tâm trạng lúc này đã khá hơn, đưa tay vỗ vai Giang Phong.
Quách Nguyệt Hoa nhìn về phía Mộ An An, sau đó chụp hình lại.
Chụp rất nhiều về hình xăm sau lưng cô.
Nét chữ đầu còn chưa chụp được đã bị tay Mộ An An che mất.
Quách Nguyệt Hoa cố hỏi: “Hỏi được gì không?”
Giang Phong nói: “Nó thừa nhận là biết thuốc thông minh ở đâu rồi. Năm đó khi Mộ Thanh chết, cái gì cũng nói cho nó nghe, hình xăm sau lưng cũng không có ý nghĩa gì to tát!”
“Tôi nói là nó biết mà.” – Quách Nguyệt Hoa nói: “Nghĩ cách đi, hôm nay phải hỏi cho ra, bắt Hoắc Hiển và Tiểu Cửu đó lại rồi uy hiếp nó. Vậy thì không được, tìm vài người đàn ông quấy rối nó đi. Hoặc là cho nó thấy Tiểu Cửu bị hãm hiếp rồi cho nó chọn, một là nói hai là Tiểu Cửu bị làm nhục!”
Hai ba câu nói tuỳ tiện của Quách Nguyệt Hoa đều là những cách thức vô lý.
Nhưng những điều này lại có tác dụng.
Giang Phong không nói gì, nhìn Mộ An An…..
Lúc này, Mộ An An còn bị vài người bao vây, còn Tiểu Cửu và Hoắc Hiển đã lên trước.
Biểu hiện nghi ngờ của Hoắc Hiển, vừa đi lên là giả vờ chúc mừng Mộ An An, còn ôm lấy Mộ An An.
Lén lút cho Mộ An An coi một dòng chữ trên màn hình điện thoại: Điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu, không thể liên lạc với bên ngoài.
Mộ An An liếc mắt xem, gương mặt không cảm xúc, chỉ cười rồi ôm lấy Hoắc Hiển: “Tôi nhảy tốt không?”
Cô cố ý nói lớn câu này, bên kia thì nhỏ tiếng nói một câu: “Dẫn Tiểu Cửu đi đi.”
Hoắc Hiển cau mày.