“Mình có thể trả lại tiền…”
“Tại sao phải trả lại?”
Mộ An An hỏi ngược lại: “Không phải cậu muốn ra nước ngoài sao, cầm tiền ra nước ngoài đi, thích sống như thế nào thì cứ sống như thế.”
“An An…”
Trần Hoa căn bản không biết nên nói gì với Mộ An An, cô chỉ vừa chạm mắt với Mộ An An liền lập tức dời mắt đi.
Quá ngang bướng, mà cũng quá bức người rồi.
Cô không dám đối diện với nó.
Mộ An An lại nói: “Trần Hoa, cậu phải hiểu,
giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội làm bạn nào nữa.’
Câu này vừa nói ra, vành mắt Trần Hoa lập tức rơi lệ.
Cô nhìn Mộ An An, cảm thấy bản thân như vừa đánh mất đi một thứ đồ rất rất quý giá, cô muốn bắt lại nhưng lại không bắt được.
Mộ An An nói: “Biết tại sao hôm nay mình cố ý đến đây một chuyến không?”
Trần Hoa không nói gì, chỉ khóc.
“Mình đến đây chính là để nói lời từ biệt với cậu.”
Trần Hoa vẫn không phản ứng gì, vẫn khóc.
Mộ An An nói: “Chúng ta dù sao cũng giao thiệp được một khoảng thời gian, làm bạn thân cũng sắp được bốn năm, giờ cũng đã đến lúc đặt một dấu chấm và một cái kết đàng hoàng rồi. Từ giờ trở đi chúng ta đường ai nấy đi.”
Đôi ngã chia ly, chúc nhau hạnh phúc.
Câu gốc là :
: Ý là ly hôn, chia tay. Câu này là dùng trong tình yêu.
Nhưng Mộ An An cảm thấy câu này có thể sử dụng cho tình cảnh ngày hôm nay của cô và Trần Hoa.
Cuộc sống vô thường, có thể làm bạn được lâu như thế cũng là một duyên phận khó tìm.
So với việc đột nhiên im lặng mà rời đi, không kịp nói lời tạm biệt, rồi cả đời cũng không gặp nhau.
Mộ An An cảm thấy, nói lời tạm biệt, vẫn là nên nghiêm túc một chút.
Trần Hoa đã ngồi xổm xuống khóc to lên.
Đồng thời bên dưới đã vang lên tiếng xe
mô tô của Hoắc Hiển.
Mộ An An vỗ vai Trần Hoa: “Đừng để người khác chê cười.”
Trần Hoa dùng sức lau nước mắt, lúc Hoắc Hiển gõ cửa, Trần Hoa đã trực tiếp đi về phía nhà vệ sinh lầu một.
Mộ An An vốn muốn đi theo vào nhà bếp, nhưng lại bị Hoắc Hiển ngăn lại: “Em bị què, đi nghĩ đi, Trần tiểu mập đâu, bảo em ấy ra làm cho bọn mình.”
“Tôi đây!”
Tràn Hoa đáp một tiếng.
Mặc dù đã rửa mặt, nhưng vành mắt cô vẫn rất đỏ, nhưng lúc này lại cố gắng nở nụ cười như không có gì chạy về phía Mộ An An nói: “An An, nữ bệnh nhân, cậu mau ra ngoài nghỉ đi.”
“Nữ bệnh nhân kia ăn cay được không?” Hoắc Hiển đột nhiên hỏi một câu.
Đồng thời lúc này, điện thoại Mộ An An
vang lên.
Là tin nhắn Thất gia gửi đến.
Mộ An An không bấm vào xem, chỉ nhìn trên thanh thông báo rồi đột nhiên cười lên.
Lời tác giả
bọn mình dịch lại sát bản gốc không thêm bớt
Không có chuyện minh oan, với tính cách Mộ An An thì tha thứ là chuyện cô không làm được, vì thế tặng một lời từ biệt giữ thể diện.
Ngoài ra, Tông ca ca của các bạn viết văn rết lâu rồi, và thường gặp một số bạn bảo muốn bỏ truyện, nói là không hay, quá vòng vo.
Tôi chỉ cỏ thể nói với các bạn rằng cảm ơn các bạn đã từng yêu thích tôi, nếu bạn không thích thì chúng ta chỉ có thể nói lời tạm biệt.
Nhưng Tông ca ca và bộ truyện này vẫn luôn ở đây, vẫn xuất sắc vẫn gây ấn tượng.
ừm, ngủ ngon.
Thất gia: Không được ăn cay.