Nhưng biểu cảm của Thất gia khi nhìn chằm chằm bốn chữ ‘Sớm ngày hồi phục’ thì vô cùng mãn nguyện.
Những lời chúc tốt đẹp nhất cho bệnh nhân chính là bốn chữ này.
Mộ An An không muốn nói, dựa người vào lưng ghế và nhắm mắt lại, định là giả chết.
Nhưng Mộ An An vừa nhắm mắt thì điện thoại reo lên.
Là Giang Trấn gọi.
Mộ An An vốn lười đến không
muốn động đậy, trực tiếp bấm loa ngoài nhưng lại lo là Giang Trấn sẽ làm lộ chuyện đi tiểu viện gặp một người nên bắt máy lên.
“Alo?” Giọng điệu Mộ An An yếu ớt.
Bên phía Giang Trấn có chút nhã nhặn hơn: “An An à, ba gọi cho con chủ yếu là muốn xác nhận thời gian ngày mai đi đến tiểu viện ở Kỳ Sơn.
Con thấy 6h sáng ổn không?”
“Sao lại sớm thế?” Mộ An An cau mày.
Giang Trấn trả lời: “Kỳ Sơn hơi xa, trời tối sớm hơn bình thường, từ đây lên núi vừa hay là buổi chiều. Nếu tối rồi thì sẽ không dễ lên núi đâu.”
Giải thích xong, bên phía Giang Trấn lại sợ Mộ An An không thích nên nói thêm một câu: “Cái này, nếu con không thích đi sớm thì trễ chút cũng được, ở dưới chân núi trú một đêm rồi hẳn lên sau?”
“Không cần đâu, 6h đi.” Mộ An An dứt khoát trả lời.
Cô ấy cũng không phải đi thư giãn.
Có ma mới muốn cùng đám người nhà họ Giang ở lại một đêm.
“Vậy, vậy mai ba đến đón con nhé hay thế nào?” Giang Trấn hỏi.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!