Mộ An An nói đơn giản.
Giang Trấn gật đầu liên tục thật mạnh, “À, được được.”
Nói xong Giang Trấn không biết nói gì nữa hết, khung cảnh hơi ngượng ngùng.
Cùng lúc này, người làm đi lên
nói: “Tiểu thư, đến giờ dùng cơm ròi ạ.
Giang Trấn vừa nghe liền lập tức đứng dậy, “Vậy, vậy ba đi trước, tối một chút liên lạc con sau.”
“Ba về cẩn thận.”
Mộ An An nói một câu khách khí.
Giang Trấn gật đầu, không nói gì xoay người rời đi, đồng thời không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lúc đi đến cửa rõ ràng Giang Trấn đã để ý đến dưới chân,
nhưng chân vẫn bị vấp một cái, may mà người làm bên cạnh đỡ được mới không bị té cho mất mặt.
Nhưng Giang Trấn vẫn cảm thấy ngại ngùng đến mất mặt.
Lúc đứng vững được thì đầu cũng không thèm quay lại đã chạy đi.
Bác sĩ Cố vẫn luôn đứng bên ngoài cửa, nhìn Giang Trấn lên xe, lái xe rời đi rồi mới đi vào phòng khách.
Mộ An An ngồi trên xe lăn, ánh
mắt nhìn chằm chằm chiếc chân phải đang bó thạch của mình.
Cô im lặng, con ngươi rũ xuống không biết đang suy nghĩ gì, đối với việc Bác sĩ Cố đến cũng không phản ứng gì.
Mãi cho đến khi Bác sĩ cố ngồi xuống kế bên Mộ An An.
Đồng thời lúc này điện thoại Mộ An An reo lên.
Thất gia gọi đến.
Bác sĩ Cố ngồi trên sofa nhìn người con gái vốn dĩ không vui,
thậm chí tâm trạng có hơi xuống dốc, lúc nhìn thấy người gọi điện đến thì mắt đã sáng lên.
Bắt điện thoại với giọng hớn hở: “Thất gia?”
“Giang Trấn đến?” Tông Chính Ngự hỏi.
Mộ An An nói: “Dạ đúng, ông ta bảo cháu ngày mai đến hội họp phóng viên thừa nhận Giang Cầm có bệnh tâm thần, nói là Giang cầm sẽ đích thân đến xin lỗi cháu.”
Tông Chính Ngự không đáp.
Mộ An An có thể tưởng tượng được cặp mày nhăn lại của người đàn ỏng đang nghe điện thoại, đây là biểu hiện không muốn để Mộ An An đi dự.
Mà Mộ An An nhân lúc người đàn ỏng im lặng lại nói: “Cháu sẽ đi, tiếp nhận lời xin lỗi của Giang Cầm, tiếp nhận lời xin lỗi của Quách Nguyệt Hoa.”
Đó là những thứ mà bọn họ đáng phải làm.
Không chỉ là với Mộ An An.
Mà còn là với mẹ cô nữa.