Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trái tim cũng nhảy loạn theo.
Cô không quan tâm trên người mình đắp áo khoác, nâng tay lên dùng vẻ mặt mong chờ nhìn Tông Chính Ngự: “Thất gia!”
“Về nhà đã, chỗ này gió lớn.”
Thất gia không tiếp nhận tín hiệu muốn ôm của Mộ An An, mà xoay người đi ra phía sau xe lăn.
Ai biết được cái bước chân này vừa sải ra, Mộ An An liền bổ thẳng lên người anh, một phát ôm lấy đùi Tỏng Chính Ngự.
Mặt cọ lên đùi anh.
Mộ An An vừa được gió thổi nên mặt lạnh băng băng, cọ như thế một hồi cô liền cảm thấy ấm áp không ít.
Cọ xong, còn thập thà thập thụt ngẩng đầu nhìn Thất gia cười.
Khoảnh khắc ấy, người đàn ông vốn đang mặt than kia nhất thời cảm thấy trái tim mềm nhũn.
Anh thở dài một hơi, sau đó ngồi xồm xuống chỉnh tóc cho Mộ An An: “Lần sau ngoan ngoãn đợi ta ở biệt thự, không được ra ngoài như thế biết chưa?”
Rõ ràng vừa nãy còn giở giọng giáo huấn, bây giờ hoàn toàn biến thành trạng thái dỗ trẻ con.
Mộ An An gật đầu, lại nâng tay
lên.
Tông Chính Ngự không nói gì, anh trực tiếp ôm người lên.
Mộ An An rút vào lòng anh, nói: “Thất gia, bạn cháu đã đến rồi, cháu đã sắp xếp cho người ta ở biệt thự nhỏ đằng sau. Cô ấy sẽ không làm phiền đến chú đâu.”
“Cháu muốn nói là ta đừng làm phiền người ta.”
Thất gia vô tình bóc trần.
Mộ An An cười thầm: “Cô ấy chỉ ờ đó hai ba hôm, bị mơ hồ về
nhân sinh, bị gia đình thúc ép dữ quá, cho cô ấy hai ba hôm là có thể giải tỏa thôi.”
Mộ An An cảm nhận được tiểu Cửu là một cô gái thông minh, cũng hiểu được bản thân muốn
gì-
Ngoại trừ chuyện tình cảm.
Suy nghĩ về phương diện tình cảm, tiểu Cửu kém hơn Thất gia.
“Trước khi đi, sắp xếp cùng ăn cơm một ngày đi.”
Tông Chính Ngự nói: “Nếu đã là
bạn cháu thì không thể không
gặp-
Mộ An An gật đầu: “Dạ.”
Cô vốn dĩ cảm thấy lạnh, bây giờ được nằm trong lòng Thất gia liền cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài.
Rất dễ chịu.
Lúc này, Mộ An An lại nói: “Buổi họp phóng viên xảy ra rất thuận lợi ạ, bây giờ Giang cầm đã ờ viện tâm thần Lam Thiên rồi, phỏng chừng đoạn thời gian này Quách Nguyệt Hoa đang tìm
người giúp đỡ ra ngoài, nhưng sẽ không được đâu.”
Lời vừa dứt thì Tông Chính Ngự đã ôm Mộ An An đến bên xe.
La Sâm mở cửa cho hai người.
Thất gia ôm Mộ An An ngồi vào xe, đặt cô ngồi hẳn hoi.
Lúc ngẩng đầu lên, con ngươi sâu thẳm của anh lộ ra tia nguy hiểm: “Buổi họp phóng viên không xảy ra chuyện gì khác?”
Lòng Mộ An An chấn động một cái, cô vô thức lắc đầu: “Dạ
không ạ.”
Cô hơi chột dạ.
Đồng thời, Thất gia hơi nhếch môi, vươn tay giữ lấy tai Mộ An An rồi dùng sức một cái, Mộ An An lập tức đau đến kêu oang oang.
“Đau, đau!”
“Biết đau sao?”
Tông Chính Ngự không chút nhẹ tay lại, “Biết đau sao còn nói dối?”
“Chú biết ạ?”
Mộ An An rụt vai lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Rõ ràng cố Thư Khanh nói sẽ không nói với chú.”
“Anh ta không nói.”
Tông Chính Ngự nói: “Nhưng cháu nghĩ anh ta không nói thì ta không biết, hửm?”
“Nhưng hiện trường nhiều người như thế, anh ấy không nói thì cũng không thể có người nào đó chạy đến trước mặt chú bô lô bô la, đây không phải là tự tìm đường chết sao…Aaa, Thất gia,
đau đau đau, cháu sai rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK