Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Thất gia” – Khi hắn đang mở miệng lần thứ hai, Mộ An An đã nhanh chóng nắm lấy tay và nói: “Tại sao Thất gia lại trở về rồi?”
Cho dù Hoắc Hiển không nghiêm túc trước mặt cô, nhưng hắn không nghiêm túc ở trước mặt Thất gia tương đương với việc đi tìm cái chết!
Mộ An An muốn giải vây, kéo cánh tay của Tông Chính Ngự.
Nhưng hành vi này, trong mắt Tông Chính Ngự, giống như đứa trẻ nhà
mình yêu sớm bị trưởng bối bắt được vậy.
Tông Chính Ngự vốn đã trầm tính, nhưng giờ nó đã hoàn toàn đen kịt.
Ngọn lửa tức giận ở trong lòng ngực đang điên cuồng bùng cháy!.
Đôi mắt sâu thẳm và bén nhọn của Tông Chính Ngự nhìn Mộ An An vài giây, sau đó trực tiếp dời đi quét về phía Hoắc Hiển.
Mặc dù bị đối xử thô bạo, nhưng lúc này Hoắc Hiển vẫn ôm lấy ngựa bước đến.
Cho dù trong mắt có ẩn chứa sự sợ
hãi và kính nể, nhưng vẫn dựa vào chút khí lực tuồi trẻ của mình mà đi về phía Tông Chính Ngự.
Phảng phất giống như đến tuyên chiến vậy.
Lúc này, Tông Chính Ngự đã cảm thấy rõ ràng lãnh thổ của mình đang bị xâm phạm.
Khí tức xung quanh cơ thể Tông Chính Ngự ngay tức khắc bộc phát.
Mộ An An hiển nhiên là cảm nhận được sự thay đổi xung quanh cơ thể Tông Chính Ngự, lúc Tông Chính Ngự đi về phía Hoắc Hiển, Mộ An An nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp từ
đằng sau bay lên ôm chặt Tông Chính Ngự.
Cái ôm này của Mộ An An rất vội, cô trực tiếp đáp cái thân nhỏ của mình lên eo sau của Tông Chính Ngự.
Người đàn ông vốn dĩ đang lạnh mặt lập tức cau chặt mày.
Mộ An An ôm rất chặt.
“Buông ra!”
Giọng nói của người đàn ông rất lạnh.
Mộ An An không những không buông mà còn ôm chặt thêm.
Bởi vì bây giờ một khi buông ra thì Tóc Xoăn chết là cái chắc.
Cái tên tiểu tử kia thích chơi đùa, không nghiêm túc quen rồi.
Bây giờ dám chạy đến trước mặt Thất gia mà không nghiêm túc thì chính là đang tự tìm chết.
Mộ An An sống chết ôm lấy Thất gia, ngước đầu, lườm Tóc Xoăn một cái, rõ ràng là đang cảnh báo hắn mau rời khỏi đây.
Hoắc Hiển đứng lại tại chỗ.
Vừa nãy hắn đúng là muốn đi lên tuyên chiến với Tông Chính Ngự.
Hắn cũng đã ra một quyết định rất lớn, mới có thể đối mặt với một tình địch siêu cường đại như vậy.
Kết quả hành động ấy của Mộ An An đã trực tiếp khiến Hoắc Hiển tiến thoái lưỡng nan.
“Thất gia, chúng ta về đi, cháu đói rồi, mệt rồi, cháu đau bụng nữa.”
Mộ An An lại bắt đầu bán thảm.
Càng nói càng đáng thương: “Cả buổi tối cháu chưa ăn gì hết, dạ dày bây giờ vô cùng lạnh lẽo trống rỗng, a… thật khó nói!”
Sau khi gào xong, Mộ An An dứt
khoát ôm bụng ngồi luôn xuống đất, còn không quên lén nhìn phản ứng Thất gia.
Ánh mắt đó vô cùng sắc bén.
Tựa như một mắt là có thể nhìn thấu Mộ An An đang giả vờ diễn kịch đáng thương.
Mộ An An quá khổ tâm rồi.
Có nên tiếp tục giả vờ không, có nên không?
Tất nhiên là tiếp tục rồi!