Ánh mắt giống như khi vừa chơi xỏ, vừa điên cuồng xong.
Ánh mắt Giang cầm lúc này mang một chút tuyệt vọng và khẩn cầu.
Ánh mắt này giống như một người khi đang trên bờ tuyệt vọng, đột nhiên bắt được một tia hy vọng, bắt được cọng rơm cứu
mạng duy nhất cho nên liều mạng tóm lấy, liều mạng van xin để giũ’ lấy chút hy vọng ấy.
Mộ An An im lặng.
Giang cầm nói: “Mộ An An, có thể giúp tôi một việc không?”
Giọng cô ta khàn đến cực điểm.
Nếu bây giờ mà đổi lại là ngày đó thì đánh chết Giang cầm cũng sẽ không nói ra những lời khẩn cầu như thế với Mộ An An.
Nhưng hiện tại, Mộ An An tựa hồ như trở thành người duy nhất có
thể giúp cô ta.
“Mộ An An, cô có thể giúp tôi tìm một người tên Tông Thất, tói chỉ muốn tìm anh ấy, chỉ muốn gặp anh ấy, tôi phải gặp anh ấy!”
Nói đến câu cuối, Giang cầm ngày càng trở nên kích động.
Vốn dĩ là dùng một tay tóm góc áo Mộ An An, cuối cùng biến thành hai tay.
Cô ta nói: “Bất kể thế nào, cầu xin cô đi Mộ Vân Sơn tìm một người tên Lương Lương, tên Lương Lương đó nhất định sẽ
biết Tông Thất ở đâu, tôi cầu xin cô, giúp tôi tìm Tông Thất, tôi muốn gặp anh ấy, nhất định phải gặp anh ấy!”
Giang cầm ở trong đây suy nghĩ mấy ngày, chịu đựng sự tra tấn của con người.
Lúc mới đầu nghĩ không ra.
Sau đó nghĩ thông rồi liền phát hiện tất cả những thứ đó có liên quan mật thiết đến Tông Thất.
Bắt đầu từ chuyện ở Giang Đô Hội là mọi chuyện thay đổi.
Rõ ràng nói là tính kế công chúa nhỏ, nhưng cuối cùng mấu chốt là Tông Thất lại không đến.
Thậm chí lại biến thành cô ký vào đơn bán thân trở thành cái người bán thân đó.
Thậm chí lúc chạy ra từ trận lửa, cô còn mất hết mặt mũi.
Mà chuyện lái xe tông Mộ An An cũng là một tay Tông Thất dẫn dắt.
Tông Thất đảm bảo mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa.
Cuối cùng là lòi ra một đống phóng viên, đem tất cả hành động tông Mộ An An của cô ghi lại.
Tất cả mọi thứ Tông Thất là người mấu chốt!
Cô muốn hỏi rõ ràng anh ta!
Hỏi rõ ràng!
“Cô tìm anh ấy cho tôi!
Giang cầm thấy Mộ An An mãi không nói gì, giọng nói lại to lên.
Mộ An An trầm mặc ngồi trên
ghế, lạnh mắt nhìn chằm chằm Giang cầm của bây giờ.
Khẩn cầu, bi lụy, đáng thương.
Có một khoảnh khắc, trong lòng Mộ An An sinh ra một chút thương hại.
Nhưng một khoảnh khắc đó tuyệt đối không vượt quá ba giây.
Vì cho dù hôm nay Giang cầm có đáng thương hơn nữa thì cũng không thể lấp đi được những gì cô ta từng làm.
Mộ An An mím môi, dùng sức một cái trực tiếp rút ống tay áo bị Giang cầm nắm chặt.
Tay Giang cầm đột nhiên bị trống, cô ta ngơ ta.
Mộ An An nhàn nhạt lên tiếng: “Cô muốn tìm Tông Thất đúng không?”
Giang cầm hoàn hồn, ánh mắt nhìn Mộ An An mang theo ánh sáng, liều mạng gật đầu: “Đúng! Tôi muốn gặp anh ấy, bây giờ muốn gặp anh ấy, tôi muốn anh ta lập tức đến gặp tôi, giải thích rõ ràng cho tôi, tôi muốn gặp anh
ấy, gặp anh ấy!”
Giang cầm càng nói càng kích động, đôi tay cuộn lại thành nắm đấm, liều mạng đấm lên mặt bàn phát ra những tiếng ‘rầm rầm rầm’.
Đối mặt với sự mất khống chế và kích động của Giang cầm.
Mộ An An cả quá trình đều bình tĩnh.