Mộ An An yên lặng lắng nghe: “Vậy nên quyết định của em là
gì?”
Trong mắt Mộ An An, tuy Tiểu Cửu còn nhỏ, tính tình trẻ con, có chút tuỳ ý nhưng luôn có chủ kiến của riêng mình.
Trong lòng biết rõ bản thân nên làm gì.
Chỉ là đôi lúc cần người khác
nhắc nhở hoặc dẫn dắt một chút.
“Vốn dĩ định đợi khi kết thúc chuyến đi Kỳ Sơn.” – Tiểu Cửu chưa trả lời Mộ An An nhưng nói lên kế hoạch của bản thân: “Không phải tiểu viện trên rừng, em luôn muốn đi chơi, lúc trước ba không cho, nói là con gái thì chơi gì, em đã lên mạng tìm rồi thì bên đó có dân tộc Thổ Gia, còn có tiệc lửa trại, rất náo nhiệt nên em luôn rất muốn đi…..”
“Không phải…..ngày mai chúng
ta, mà là hôm nay, hôm nay có thể đi rồi.” – Mộ An An tiếp lời.
Chỉ là đôi lúc cần người khác
nhắc nhở hoặc dẫn dắt một chút.
“Vốn dĩ định đợi khi kết thúc chuyến đi Kỳ Sơn.” – Tiểu Cửu chưa trả lời Mộ An An nhưng nói lên kế hoạch của bản thân: “Không phải tiểu viện trên rừng, em luôn muốn đi chơi, lúc trước ba không cho, nói là con gái thì chơi gì, em đã lên mạng tìm rồi thì bên đó có dân tộc Thổ Gia, còn có tiệc lửa trại, rất náo nhiệt nên em luôn rất muốn đi…..”
“Không phải…..ngày mai chúng
ta, mà là hôm nay, hôm nay có thể đi rồi.” – Mộ An An tiếp lời.
Tiểu Cửu ngây người: “Không phải chị nói Thất ca muốn đưa chị đến Kỳ Sơn sao, sao em đi được?”
“Em xuất phát trễ 1 tiếng là được.” – Mộ An An nói: “Thất gia chỉ biết là để chị dưới chân núi Kỳ Sơn thôi, đến lúc đó Thất gia đi rồi thì chúng ta đợi em 1 tiếng nữa.”
Mộ An An đã có kế hoạch từ sớm, lúc trước chỉ là trêu chọc Tiểu Cửu mới không nói ra hết.
Tiểu Cửu không trả lời, Mộ An An liền tiếp lời: “Không phải là đã
quyết định đến Kỳ Sơn thư giãn hai ngày sao? Vậy thì chơi hai ngày đi, hai ngày sau em mới nói cho chị quyết định của em.”
“Chị An.” – Tiểu Cửu nói một tiếng, giọng điệu có chút nghẹn ngào: “Em cảm thấy thật may mắn khi gặp được chị, chị là
người chị tốt, à không….là chị
dâu tốt.”
“Được rồi, có chuyện thì miệng ngọt như vậy đấy.” – Mộ An An không muốn làm bộ: “Tự mình chuẩn bị đi nhé, ngày mai giữ liên lạc đấy.”
Nói xong, Mộ An An còn bồi thêm một câu: “Thời gian hai ngày này đừng đăng gì lên cả, cũng đừng gửi tin nhắn cho mấy người anh của em, đừng lo là mất điện thoại nữa.”
Tiểu Cửu lớn tiếng cười haha.
Thời đại bây giờ có rất nhiều hình ảnh và ghi nhớ trên iCloud nên nếu mất điện thoại, chỉ cần mua cái khác là được.
Có chút tiền là được.
Nhưng đối với tiểu thư Tông Chính Cửu – người ngậm thìa
vàng thì chưa bao giờ biết được nỗi khổ của thế gian là gì, một chiếc điện thoại thì chẳng là gì cả.
“Trễ quá rồi, ngủ đi.” – Mộ An An nói.
“Dạ được, chị An ngủ ngon.” “Ngủ ngon.”