Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghĩ đến đây, thì người trước giờ luôn cao quý như Quách Nguyệt Hoa, sắc mặt dành cho Mộ An An đã lập tức trở nên kì cục.


Quách Nguyệt Hoa đứng đó.


Giang Trấn thì trước gìơ đều yếu đuối, có thể khom lưng, có thể cười bồi thường, cũng có thể làm cháu trai người ta.


Lúc này cũng cười trừ với Mộ An An: “Là như thế này tiểu thư An An ạ, giữa cháu và Giang cầm thật sự là tồn tại quá nhiều mâu thuẫn, bao gồm cả chuyện tai nạn xe cũng là ngoài ý muốn.


Hy vọng tiểu thư An An có thể niệm tình Giang gia và Ngự Viên Loan có quan hệ hợp tác với nhau, có thể không để ý lòng tiểu nhân mà bỏ qua cho Giang cầm một mạng.”


Sau chuyện ở Ngự Viên Loan, Giang Trấn lúc này đã học ngoan hơn rồi, không còn lòng vòng như Hải Phòng nữa mà trực tiếp xin lỗi, khẩn cầu.


Giang Trấn nói tiếp: “Tiểu thư An An, Giang Cầm vì bị Axit ăn mòn đã dẫn đến bị hủy dung cấp độ 1, tôi biết con bé tùy hứng thích làm xằng bậy, nhưng xin tiểu thư An An có thể khai ân một chút, chỉ cần tiểu thư An An rút đơn khởi tố Giang cầm tôi lập


tức đưa con bé đến xin lỗi cô, hơn nữa nếu cô có điều kiện gì chỉ cần có thể làm được, tôi đều sẽ làm.”


Mộ An An bình tĩnh nghe Giang Trấn nói.


Đặc biệt là khi nghe đến câu cuối, đột nhiên cô cười lên: “Tôi nói gì chú Giang cũng đồng ý sao?”


Giang Trấn nghe được câu này thì mắt sáng lên, ông lập tức cảm thấy có hy vọng.


Quách Nguyệt Hoa ở bên cạnh cao quý lên tiếng: “Nói đi, muốn điều kiện gì.”


“Tôi muốn tập đoàn y dược Giang thị đổi tên thành tập đoàn y dược Mộ thị.”


Mộ An An nói câu này, đầu tiên là biểu cảm Quách Nguyệt Hoa sượng lại, sau đó là đến Giang Trấn bị sốc.


“Tiểu thư An An, cô đây là…?”


“Mộ An An giờ cô đang khoe mẽ sao?”


Quách Nguyệt Hoa không cách nào nhịn nữa, thù cũ hận mới tất cả đều được bộc


phát hết.


“Cô tưởng chúng tôi không tìm hiểu qua hả, bác sĩ chỉ nói cô gãy có cái chân, cô có cần phải hùng hổ dọa người như thế không?”


Quách Nguyệt Hoa chất vấn: “Chúng tôi đến đây bàn điều kiện với cô, là cho cơ hội cô đưa ra điều kiện. Nếu là người thông minh thì lúc này nên nắm bắt cơ hội, biết đúng chừng mực.”


Mộ An An nghe Quách Nguyệt Hoa nói những thứ đó, cô chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Nhưng tôi cũng chỉ có cái điều kiện đó thôi.”


Cô ngước mắt nhìn Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa: “Dù sao tiền thân của tập đoàn y dược Giang gia cũng là của Mộ gia, phải không nào?”


“Bộp!”


Mộ An An nói xong, Quách Nguyệt liền đập một phát vào cái ghế bên cạnh giường Mộ An An, khiến cho nó chấn động đến mức đồ vật trên đó vang lên âm thanh sắc nhọn.


Quách Nguyệt Hoa phẫn nộ nói: “Ai nói tập đoàn Giang Thị là của Mộ gia?”


“Người của cả Giang Thành đều biết tiền thân của Giang thị là công ty Mộ thị, là Mộ Thanh và lão Mộ, hai cha con nhờ vào học thuật nghiên cứu của mình từng chút từng chút thành lập ra công ty.”


“Cô biết cái gì?”


Quách Nguyệt Hoa phản bác lại, chỉ Giang Trấn: “Từ lúc ông ta lên đại học là đã đi theo ông già kia nghiên cứu, những thành công đó không có công lao của ông ta sao? Dựa vào đâu mà của Mộ gia?


Tôi nói cho cô biết, tập đoàn Giang thị có thể đi được đến hôm nay một tí quan hệ gì với họ Mộ kia cũng không có!”


Câu cuối cùng bởi vì Quách Nguyệt Hoa kích động nên bị lạc giọng,


Nói xong, Quách Nguyệt Hoa liền cảm thấy mình có chút thất thố, bà ta liền nhanh chóng điều chỉnh lại hình tượng chính mình.


Bà ta chuyển chủ đề sang chuyện chính: “Bây giờ chúng tôi qua đây là cho cơ hội để cô đưa ra điều kiện, không phải để cô kiêu…”


“Rầm!”


Quách Nguyệt Hoa còn chưa nói hết câu, cửa phòng liền bị người bên ngoài đạp vào.


Tiếng đạp cửa vô cùng lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK