Thất gia lên tiếng, giọng nói hơi khàn.
“Cháu đây.”
“Ngoan.”
Thất gia không nói gì, chỉ ôm lại cô vào lòng để cô dựa vào.
Tay phải nãy giờ vẫn đang ôm vai Mộ An An lúc này vỗ nhè nhẹ.
Hai người hiện giờ không ai nói gì, chỉ im lặng ngồi đó.
Thật ra Mộ An An có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng khi nhúc nhích đôi môi thì lại cảm thấy ờ thời điềm hiện tại, thi không có gì sánh bằng sự ấm áp khi dựa vào lòng anh.
Lúc ở trong lòng anh, thời gian dường như ngừng trôi, sự chuyển động của trái đất cũng giống như đã dừng lại, cô vĩnh viễn là bé con của anh.
Sẽ không có sự trường thành, không có phiền não và tham lam.
Chỉ có ở trong lòng anh mới có thể cảm nhận được.
Trước kia Mộ An An nghĩ, cho dù
sau này anh có tìm một cô chủ về đây thì cũng không có gì, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là được.
Sau này dần lớn lên, dần có dục vọng, tính chiếm hữu được nuôi dưỡng thành.
Bên cạnh anh có bất kỳ người con gái nào, cô đều không có cách chấp nhận.
Chỉ có làm bé con bên cạnh anh, không còn cái gì có thể lấp đầy nữa.
Cô muốn trở thành người phụ nũ’ của anh, trờ thành nốt ruồi chu sa
trong lòng anh, là người mà anh yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Mộ An An cúi đầu nghĩ lại đoạn đường mình dần trưởng thành, tình cảm biến hóa theo đoạn đường đó, đột nhiên cô cười lên.
Tiếng người này rất thanh, nhưng bởi vì trong phòng hiện giờ đang chỉ có cô và Tông Chính Ngự, trong phòng lại còn yên tĩnh cho nên nghe vào rất ngân vang.
Thất gia cúi đầu: “Cười gì vậy?”
mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!