Ánh mắt Mộ An An trong sáng và vô tư, một đôi mắt xinh đẹp, bên trong chỉ có sự lạnh lùng mà không còn nhân tố nào khác.
Theo quen biết của Hoắc Hiển
đối với Mộ An An thì đây là một cô tiên nhỏ rất khéo léo, nhưng lại rất điềm đạm và thõng minh.
Cho đến khi Hoắc Hiển tận mắt nhìn thấy Mộ An An nhõng nhẽo với Thất gia thì mới thực sự nhận ra rằng sự lạnh lùng và thông minh là sự hiểu lầm lớn nhất của mình đối với Mộ An An.
Mộ An An chân thật, đáng yêu động lòng người lại còn có chút tinh nghịch.
Nhưng cô chỉ thể hiện như vậy với người đó.
Ánh mắt Hoắc Hiển đổi hướng, khó chịu kéo dây quần áo thể thao xuống.
Mộ An An đối với hành động này của Tóc Xoăn chỉ là tâm trạng đang không tốt khi nghĩ về mẹ.
Nói cho cùng thì ai chả có quá khứ tồi tệ?
Mộ An An cũng không miễn cưỡng, tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại.
Lướt đến một bài viết.
Liên quan đến nhật ký những
ngày Giang cầm trong bệnh viện tâm thần.
Bài gần nhất là Giang cầm đập cửa như điên khi cánh cửa bị khoá, chính thức xác minh là bệnh tình ngày nặng thêm và một bác sĩ chuyên môn được mời về.
Mộ An An nhếch môi.
“Mẹ tôi bị chuyển đi.”
Nhưng lúc này, Tóc Xoăn đang im lặng đột nhiên mở lời.
Mộ An An vốn dĩ muốn gọi video với Giang cầm nhưng khi nghe
thấy lời này của Tóc Xoăn liền ngừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển nhìn Mộ An An, ánh mắt có chút bi thương: “Tôi luôn tìm kiếm manh mối trong bệnh viện tâm thần Lam Thiên, bao gồm cả việc lén lút cũng dám làm, tôi còn nghĩ khi tìm được sẽ biết mẹ tôi tên gì.”
“Bà ấy là Ngải Lệ Sa, người nước A.” – Hoắc Hiển điềm đạm nói:
“Bà ấy đã gặp ba tôi khi bà ấy đến Giang Thành với tư cách là sinh viên trao đổi tại trường đại
học, cùng ba tôi ở lại Giang Thành này.”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Hiển nhắc đến mẹ mình, khi nói chuyện, hắn mang một cảm giác rất bi thương.
Mộ An An không quấy rầy mà chỉ im lặng lắng nghe.
Nhưng sau đó Hoắc Hiển cười nhạt nói: “Tôi đã điều tra rất lâu, ngược lại đã điều tra ra được người này. Thậm chí còn không biết mẹ tôi có người thân nào ở nước A không, cũng không biết bà ấy đến với ba tôi thế nào rồi
sinh ra tôi, với tại sao lại bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, trở thành vết nhơ của cả Hoắc gia.”
Hoắc Hiển khi nói xong những lời này thì im lặng khá lâu.
Mộ An An hỏi một câu: “Sao anh biết mẹ anh bị chuyển tới tiểu
viện này?