Tông Chính Ngự dừng bước, quay đầu: “Tiểu Cửu bị đưa vào đó luôn à?”
Khi nói ra lời này, ánh mắt Tông Chính Ngự đặc biệt hung dữ, đến cả La Sâm cũng kinh hãi.
Theo Thất gia nhiều năm như vậy, đối với tính khí của Thất gia thì đa số thời gian La Sâm đều có thể chịu được. Nhưng nhìn thế này thì thật sự chịu không nổi.
Khi La Sâm cúi đầu, trên trán đã
đổ mồ hôi lạnh, trong tiềm thức hắn muốn bắt chước như Giang Trấn lấy khăn tay từ trong túi ra để lau.
La Sâm vội nói: “Khi tra khảo Vu Nhã có gặp chút vấn đề, vậy nên cần Tống thiếu gia giúp đỡ mới hỏi ra được, khi hỏi ra được thì Tống thiếu gia chủ động nói là cậu ấy sẽ trà trộn vào võ đài quyền anh đó, chúng ta nội ứng ngoại hợp.”
Càng nói về sau, La Sâm càng cảm nhận được sự lạnh lùng của Thất gia. Hắn càng cảm thấy chột dạ.
Nhưng đó là chính xác những gì La Sâm nói và hắn không hề nói dối.
Cho dù Vu Nhã bị bại lộ, nhưng vì có sự uy hiếp từ Mộ An An nên bất kể thế nào cô ta cũng không chịu thốt ra nửa chữ.
Khi La Sâm có chút bế tắc thì Tống Đình liền nói La Sâm để cậu làm.
Kết quả là Tống Đình và Vu Nhã ở trong đó 10 phút, đến khi mở cửa thì cái gì Vu Nhã cũng nói.
La Sâm thực sự không biết Tổng
Đình dùng cách gì.
Nhưng phải chắc chắn một điều là khi Vu Nhã nhìn thấy Tống Đình thì vô cùng sợ hãi.
Nghĩ đến đây, La Sâm vẫn nhìn rồi nói: “Thất gia, bất kể như nào thì Tống thiếu gia cũng đi rồi, chúng ta chỉ cần sắp xếp ở bên ngoài là được rồi, tôi.”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ để 3 đứa trẻ đó ở nơi như vậy sao?”
Tông Chính Ngự không để La Sâm nói hết, hỏi lại một câu tu từ áp đặt khiến La Sâm lập tức im
lặng.
Tông Chính Ngự không thèm nói nhiều lời, quay người bước ra ngoài.
Tài xế đã lái xe ra khỏi biệt thự chính và bước xuống xe, Thất gia đã giật lấy chìa khoá xe từ tay tài
X
Xẻ.
Người tài xế vội lùi lại.
Hoá ra là Thất gia, cho dù có nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi.
“Thất gia!” – La Sâm vội vàng đuổi theo, khi Thất gia đóng cửa xe lại, La Sâm liền chạy đến phía cửa sổ nói: “Thất gia, Tống thiếu gia không phải người binh thường, cậu ấy ờ trong đó sẽ biết cẩn thận thôi, nếu anh không yên tâm thì bên chúng tôi có thể sắp xếp thêm nhiều người hơn, ngài không thể đi được, người không thể đi như thế này…”
La Sâm còn chưa nói xong thì Tông Chính Ngự đã nhấn ga và đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Ngự Viên Loan, xe của Thất gia càng chạy càng
nhanh.
Trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh đứa trẻ đó mỗi khi ngồi ở ghế phụ, gương mặt như xem thường cái chết.
Ngay lập tức, khoé miệng Tông Chính Ngự nhếch lên một nụ cười.
Nhưng một giây sau thì nét mặt của Tông Chính Ngự liền trầm xuống, nhìn chằm chằm con đường trước mặt.
Nhóc con, đợi ta đến đón cháu nhé.
Võ đài 9 hạng.
Mộ An An chủ động giơ tay lên, biểu thị muốn đánh cược, trong ba hiệp sẽ hạ gục được đối thủ và giành lấy sự trong trắng của cô gái kia!
Ngay khi điều này xảy ra đã gây chấn động cả võ đài 9 hạng.