Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Khi đến giữa đường cả hai liền ném hai chiếc xe đi.
vết thương trên tay trái Hoắc Hiển vô cùng nghiêm trọng, nhưng gần đây lại rất hoang vắng, cả hai đi tới một đoạn mới tìm được một nhà thuốc không chính quy lắm.
Mặc dù nhà thuốc không chính quy nhưng những vật dụng cần để xử lý vết thương của Hoắc Hiển cũng có đủ.
Trong lúc mua thuốc cho Hoắc Hiển, Mộ An An liền gửi định vị cho vệ sỹ
bên Ngự Viên Loan đến đây đón bọn họ.
Gửi xong tin nhắn Mộ An An cũng đã thanh toán xong.
Lúc đem thuốc ra ngoài, Mộ An An liền thấy Hoắc Hiển đang ngòi dựa vào chỗ ngồi của tiệm bánh bao đối diện.
Tiệm bánh bao đã đóng cửa rồi, chỉ có ánh đèn đường đang chiếu vào thanh niên đang dựa vào ghế kia, khiến cho thanh niên toàn thân bụi đất kia càng trở nên chật vật hơn.
Mộ An An đi sang đó đặt thuốc lên ghế, ngồi vào vị trí kế bên Hoắc Hiển.
‘Đưa tay cho tôi.
Mộ An An nói xong đồng thời lấy thuốc xử lý vết thương trong túi ra.
Hoắc Hiển rất phối hợp đưa tay ra, vết thương rất sâu, bên trong máu thịt lẫn lộn.
Mộ An An không nói gì chỉ nghiêm túc giúp Hoắc Hiển xử lý vết thương.
Hoắc Hiển cũng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An đang rũ mắt xử lý vết thương trông rất yên tĩnh, rất ngoan ngoãn, giống như một nàng tiên vậy.
Hoắc Hiển nhớ đến cảnh lần đầu gặp Mộ An An, hắn cũng bị đám đảng tốc độ kia đuổi đánh, không biết đâu ra xuất hiện một em khoá dưới thân thủ bất phàm chủ động ra tay giúp đỡ.
Mặc dù trông rất xấu nhưng thân thể phát triển rất tốt.
Đặc biệt là cái eo vô cùng nhỏ.
Hoắc Hiển theo phái cuồng nhan sắc, cảm thấy Mộ An An rất đặc biệt, rất muốn tiếp cận cô, nhưng khi trong lòng hắn đang vùng vẫy không biết có nên phá lệ bỏ cái suy nghĩ cuồng nhan sắc đi hay không, thì hắn thấy được mặt thật của tiểu tiên nữ kia.
Chuyện này giống như việc châm một ngọn lửa ở trên cánh đồng sau đó trực tiếp bùng nổ vậy.
Đốt cháy thảo nguyên, đốt hoài không bao giờ hết.
Cho dù Mộ An An có trực tiếp nói với Hoắc Hiển là minh có người thích rồi.
Nhưng đối với Hoắc Hiển mà nói, bất kỳ người đàn ông – tình địch nào ở Giang Thành hắn đều có thể đánh bại.
Trừ vị ở Ngự Viên Loan kia!
Kết quả thế mà lại…
Quả thật là vị ở Ngự Viên Loan kia.
Hắn không kịp giãy dụa, liền bị đè chết!
Hoắc Hiển cảm thấy khó chịu, mấy ngày nay đều uống rượu và đánh nhau.
Hôm nay cũng bị những người này chặn đường vào quán bar.
Sau khi Hoắc Hiển nghe được rằng cô là tiểu thư của Ngự Viên Loan, hắn không có cách nào để đối mặt với cô, hắn nghĩ sẽ không thoải mái khi gặp lại nhau.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Mộ An An
đang xử lý vết thương cho mình, sự khó chịu trong lòng mấy ngày nay, lại đột nhiên nhận được sự an ủi.
Không chỉ có bình tĩnh, mà còn cảm thấy ấm áp.
Cùng cô ở một chỗ, giống như hoà vào cùng một bầu không khí, cảm giác rất tuyệt.
“Anh cướp phụ nữ à?” – Mộ An An đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển hơi khựng lại, Mộ An An ngẩng đầu lên, cười giễu cợt.
‘Cô đang nói cái gì vậy! Tôi chỉ là
hành động dũng cảm thôi.