Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người Mộ An An bắt đầu run rẩy, cảm xúc hoảng loạn trực tiếp lan toả.


Lúc lửa lớn bùng nổ cô không sợ, lúc nhìn thấy mọi người nhảy khỏi cửa sổ vì lửa tấn công cô cũng không sự.


Nhưng khoảnh khắc cô phát hiện kẹp tóc bị rơi trong ngọn lửa, cảm giác sợ hãi bắt đầu bao trùm cơ thể cô.


Bàn tay bắt lấy Trần Hoa của Mộ An An không ngừng run rẩy.


Chai nước trong tay trực tiếp rơi xuống đất, vì chưa đóng nắp nên nước trong đó vì cú rơi mà bắn hết lên.


Mộ An An muốn mò điện thoại trong túi, nhưng cái gì cũng không mò được, vì khi nãy điện thoại bị Trần Hoa ném trong phòng rồi.


Mộ An An vươn tay lấy điện thoại Trần Hoa, mở camera soi lên đầu mình, xác định kẹp tóc thật sự đã đánh rơi.


Lúc xác định được điểm này, Mộ An An hầu như không suy nghĩ gì liền trực tiếp chạy về phía cửa Giang Đô Hội.


“An An!”


Trần Hoa bị hành động đó của Mộ An An doạ sợ, cô xông đến tóm lấy Mộ An An, “Cậu đi đâu vậy, ngọn lửa bắt đàu tràn lan ra rồi đó.”


Mộ An An căn bản không rảnh đi giải thích với Trần Hoa, cô hất ra khỏi tay Trần Hoa rồi chạy thẳng vào toà nhà Giang Đô Hội.


“An An!”


“Mộ An An!”


Trần Hoa ở phía sau không ngừng hét tên cô, nhưng Mộ An An không nghe.


Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, kẹp tóc!


Kẹp tóc của cô rơi trong đó rồi!


Kẹp tóc ấy nhất định phải tìm được, đó là Thất gia tặng cho cô.


Đó là chút tâm ý của Thất Gia, là cả một cái Ngự Viên Loan.


Thất Gia trong khinh khí cầu đã đem cả Ngự Viên Loan và cả thế giới cho cô, cô không thể làm mất.


Không thể đánh mất thế giới và Ngự Viên Loan mà Thất Gia tặng cho cô.


Tuyệt đối không được!


Mang theo ý nghĩ đó trong đầu, Mộ An An lao lên lối thoát hiểm mà vừa rồi mình mới phóng xuống.


Đám cháy ngày càng nghiêm trọng.


Tốc độ lan truyền của đám cháy nhanh hơn tốc độ trốn thoát của mọi người, ngọn lửa phòng 801 đã nuốt chửng hết xung quanh.


Ai cũng liều mạng lao xuống từ tầng 8, chỉ có duy nhất Mộ An An là liều mạng chạy lên tầng 8.


Chạy cả đoạn đường cô đều cúi gằm xuống đất để tìm kiếm dấu vết của kẹp tóc!


Mộ An An cũng không chắc chắn mình đánh rơi kẹp tóc trong lúc chạy, hay là rơi ở phòng 802 nữa.


Nếu rơi ở phòng 802 vậy thì với ngọn lửa như thế, kẹp tóc chắc chắn sẽ bị thiêu rụi.


Điều này khiến Mộ An An càng trở nên gấp gáp.


Cô một mực tìm con đường cầu thang vẫn không thấy đâu, Mộ An An chạy lên lầu 8 trực tiếp xông ra từ lối thoát hiểm, nhưng lại đụng trúng một người cũng đang lao ra, hai người đồng thời lùi về sau một bước.


Vì đụng không mạnh lắm nên không bị té.


Nhưng khi Mộ An An ngước đầu nhìn người phụ nữ loã thể mình đụng trúng trước mặt, trong mắt loé lên sự ngạc nhiên.


Giang cầm? Lúc này trên người Giang Cầm cái gì cũng không mặc, vì đang nóng lòng muốn chạy thoát thân, nên cũng không thèm nhìn Mộ An An, sau khi đứng vững liền đẩy Mộ An An ra, lao xuống lầu.


Ngạc nhiên qua đi, Mộ An An không quan


tâm nữa.


Tầng 8 là nơi xuất phát của ngọn lửa, vì thế lúc này khói vô cùng dày đặc, nhiệt độ tăng lên mức cao nhất.


Giang cầm là người cuối cùng tháo chạy ra từ tầng 8, lúc này trong tầng 8 không một bóng người.


Mộ An An che miệng nhịn cơn ho, đi xuống phòng 802 để tìm kẹp tóc của mình!


Lúc này ở Ngự Viên Loan.


Sắc trời sẩm tối, máy bay tư nhiên hạ cánh xuống sân bay tư nhân của Ngự Viên Loan.


Tông Chính Ngự vừa xuống máy bay, liền ngồi xe trở về biệt thự chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK