“Hả?
»1
Một câu hỏi ấy của Mộ An An khiến cho não tiểu Cửu phản ứng không kịp, cô lag rất lâu mới tiêu hóa được lời Mộ An An nói.
“À chị hỏi họ tên em, em tên Tông…”
Tiểu Cửu còn chưa nói xong thì đột nhiên khựng lại, mờ to mắt nhìn sang hướng cửa sổ bên phía Mộ An An.
Mộ An An còn chưa hỏi xong,
tiểu Cửu đã vội ấn tay cô đè xuống ghế, cơ thể đè lên đùi Mộ An An nằm lên cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Dừng xe! Lập tức dừng xe, mau dừng xe!”
Tiểu Cửu gọi lên với tài xế.
Mộ An An vội bắn ánh mắt cho tài xế, xe lập tức dừng lại.
Bởi vì quá vội mà tiều Cửu lại nóng lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể suýt nữa rơi cả ra ngoài, may mà Mộ An An phản ứng nhanh kịp thời tóm cô bé lại.
Do quán tính nên tiểu Cửu ngã vào lòng Mộ An An.
Chân phải Mộ An An bị đè trúng, dây thần kinh giật lên một phát, chỗ bó bột cùa cô có chút đau.
Nhưng mà Mộ An An chỉ nhíu mày một cái, không thể hiện ra ngoài mà hỏi tiểu Cửu: “Chuyện gì vậy?”
Tiều Cửu không đáp, lại bò lên cửa sổ nhìn ra ngoài rồi lại quay sang nhìn cửa sổ bên phía mình một lúc.
“Không có à?”
“Không lẽ là nhìn nhầm?”
“Chắc là nhìn nhầm rồi, ở nơi này sao có thể gặp được anh ấy…”
Mộ An An ngồi bên cạnh nghe tiểu Cửu lầm bầm lầu bầu một hồi, mà bản thân cô thì chẳng hiểu gì.
Cô dùng một tay đè lên cửa sổ để minh ngồi thẳng lại: “Tiểu Cửu, chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Cửu tĩnh lặng mấy giây thì cảm xúc mới có thể ổn định.
Lúc ngẩng đầu đối mắt với Mộ An
An, tiểu Cửu lắc lắc đầu: “Không có, vừa nãy nhìn thấy một bóng lưng hơi quen nên tưởng là nhìn thấy người quen.”
“Người quen?”
Biệt thự nhỏ đã ở phía trước, chưa tới 2 phút là sẽ đến.
Tiểu Cửu lắc đầu: “Không cần đâu ạ, anh ấy cũng sẽ không muốn nhìn thấy cả nhà em.”
Nói xong, tiểu Cửu thở dài một hơi, nhún nhún vai, đây là một hành động để tự thả lỏng bản thân.
Mộ An An cũng cảm nhận được khi tiểu Cửu nhắc đến người đó thì cảm xúc trờ nên trầm lắng hơn, đây rõ là chuyện bí mật.
Nhưng Mộ An An không hề hỏi nhiều.
Cho đến khi xe dừng lại trước
biệt thự nhỏ nơi tiểu Cửu ờ, Mộ An An nói: “Vậy đêm nay em về nghỉ ngơi cho thật tốt, cần gì thì gửi tin nhắn cho chị.”
Tiểu Cửu gật đầu.
Có điều lúc mở cửa xe, cô bé quay đầu: “Đúng rồi, chị An, chị định dỗ người đàn ông kia của chị như thế nào?”
Với vấn đề này, Mộ An An liền sững ra vài giây.
Không phải do vấn đề mà tiểu Cửu hỏi.
Là bởi vì một chút chuyện chen ngang như thế, mà tiểu Cửu vẫn còn nhớ được chuyện này.
Mộ An An cười cười nói: “Dỗ dành, bán thảm nè.”
“Á, còn có thể bán thảm sao?”
Mộ An An gật đầu: “Lần nào cũng như thế cả.”
“Lần nào chị cũng như thế?”
Nhập mật khẩu: 8465
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!