Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Lời Giang cầm chỉ mới bắt đầu chửi, kết quả cánh tay cô ta chỉ vào Mộ An An đột nhiên bị cắm một que gỗ vào như chiếc đũa.
Que gỗ rất dài, trực tiếp xâm nhập vào cánh tay cô ta, đến cả máu cũng không thấy được.
Vốn dĩ đang gào thét với Mộ An An, đột nhien tất cả giác quan bị xâm chiếm bởi cơn đau, Giang cầm đau tới la hét như điên.
Giang cầm vừa gào thét, vệ sĩ ở phòng khách lập tức tiến lên cảnh cáo: “Nghiêm cấm làm ồn.”
Giang Trấn nhìn hai đại ca vệ sĩ áo đen làm ra vẻ lúc nào cũng có thể ném Giang Cầm ra ngoài, ông ta lập tức vươn tay bụm miệng Giang cầm lại.
Cánh tay Giang cầm bị que gỗ ghim vào, máu chưa đổ nhưng mà cái cảm giác đau đớn khi thịt bị đâm xuyên kia khiến cô ta đau muốn điên.
Nhưng vì cảnh cáo của những vệ sĩ xung quanh, Giang Trấn sống chết vẫn bụm miệng Giang cầm dẫn đến cô ta ngoạm luôn vào tay Giang Trấn, phải nhịn đau.
Không cần biết vì cái gì, mục đích của họ hôm nay là hy vọng Thất gia giơ tay đánh khẽ, ra mặt chỉ điểm những tay truyền thông trước cổng Giang Đô Hội có thể đừng công bố ảnh bất nhã của Giang cầm, và cả những lời phỏng vấn kia nữa.
Hôm đó ở trước cổng Giang Đô Hội quá hot và khốc liệt, một khi công bố ra ngoài là Giang cầm xong luôn, cả Giang gia cũng
bị liên lụy theo.
Quách Nguyệt Hoa bên cạnh cũng tham gia vào.
Trong nhất thời, phòng khách rơi vào tình thế hỗn loạn.
Ngược lại Mộ An An lại dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, không hề có chút cảm xúc gì.
Khó khăn lắm Quách Nguyệt Hoa và Giang Trển mới trấn áp được Giang cầm.
Giang Trấn tóm chặt cánh tay bị que gỗ ghim vào của Giang cầm không dám động đậy.
Quách Nguyệt Hoa điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đứng dậy đi tới trước mặt Mộ An An, kéo lại quần áo của mình rồi nói: “Tiểu thư An An, hôm nay chúng tôi đúng là toàn tâm toàn ý đến đây xin lỗi cô, nếu trước mắt có hiểu lầm gì, tôi hy vọng hôm nay tất cả được đặt một dấu chấm hết.”
Mộ An An không đáp Quách Nguyệt Hoa, nhưng một giọng nói lạnh lùng đã truyền
đến từ lầu hai: “Bà Giang, thật cao quý.”
Lúc âm thanh này xuất hiện, Quách Nguyệt Hoa vô thức ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, trái tim bà lập tức nảy lên, biểu cảm sượng lại.
ở vị trí lầu hai, Tông Chính Ngự và Bác sĩ Cố người trước người sau đứng đó.
Thất gia ngậm điếu thuốc đang cháy dở trên môi, biểu cảm lạnh lùng và khí thế mạnh mẽ, lời nói tuôn ra không chỉ mang theo sự lạnh lẽo mà còn cỏ ý trào phúng: “Cố Thư Khanh, tôi đúng là lần đầu thấy có người đi xin lỗi mà cao quý như vậy đó.”
Bác sĩ Cố ở bên cạnh gật đầu: “Thất gia, tôi cũng làn đầu thấy.”
Tông Chính Ngự: “Thú vị đấy.”
Bác sĩ Cố cười cười: “Đúng thật là thú vị, xin lỗi mà cũng có thể kiêu ngạo cao quý như vậy, lưng vừa thẳng vừa quý phái à nha.”
Tông Chính Ngự và Bác sĩ cố người nói kẻ đáp như vậy, mỗi một chữ đều giống như
cái tát giáng thẳng vào mặt Quách Nguyệt Hoa.