An An ngồi dậy.
Nhưng lí trí đang nhắc nhờ cô là Tiểu Cửu vẫn còn ở phía sau.
Bây giờ cô dính lấy Thất gia một phút thì Thất gia lại càng dễ phát hiện ra Tiểu Cửu.
Mộ An An nắm lấy tay Thất gia rồi nói: “Vậy chú phải thường xuyên nhắn tin và gọi video với cháu đấy, chứ không phải lúc nào cũng là cháu gửi tin nhắn cho chú thôi, được không?”
“Được.”
“Chú hứa với cháu đi.”
“Hứa với cháu đấy.”
Mộ An An cười mãn nguyện.
Thất gia đưa tay vuốt lại mái tóc đang rối tung rối mù của cô: “Nhớ kỹ, hai ngày này là ngày nghỉ của cháu, chuyện gì cũng không được quản, không được nghĩ, chuyên tâm đi chơi với bạn bè.”
Mộ An An gật đầu.
Không biết vì sao khi nghe câu này của Thất gia thấy cỏ chút bất an.
Bất giác suy nghĩ đến việc lúc nãy Thất gia vừa lên xe liền nhắc đến chuyện của Tiểu Cửu.
Còn cảm thấy…
Không lẽ nào Thất gia đã biết bạn cô chính là Tiểu Cửu?
Nhưng không giống lắm.
Với tính cách của Thất gia thì sau khi biết được sẽ trực tiếp bắt Tiểu Cửu quay về, vốn không nhiều lời như vậy.
Lẽ nào chỉ là nghi ngờ?
Trong lòng Mộ An An hoài nghi và bất an.
Nhưng ngoài mặt thì vẫn cười nói: “Thất gia, chú mau quay về đi, cháu nhớ man mác là chú có nghe vài cuộc điện thoại công việc rồi đấy.”
Mộ An An đang nói thì điện thoại của Thất gia liền reo lên.
Hoá ra là điện thoại công việc.
Thất gia không nói gì, chỉ xoa xoa tai Mộ An An rồi đẩy cửa xuống xe.
La Sâm xuống xe đi theo Thất gia ra phía sau.
Phía sau có một chiếc xe, tài xế và La Sâm đổi chỗ cho nhau.
Nhưng lúc La Sâm vừa mờ cửa xe cho Thất gia, Giang Trấn ngược lại không biết từ lúc nào cũng xuống xe, đi về phía Thất gia rồi chào: “Thất gia.”
Thất gia không nhìn thấy, chỉ nghe cuộc điện thoại về công việc thôi.
Giang Trấn cũng không biết là do mình mắt kém hay như thế nào,
lấy khăn tay ra lau mồ hôi đi rồi nói: “Thất gia, người yên tâm, mấy ngày ờ bên đây tôi sẽ chăm sóc tốt cho An An, bảo đảm không để nó, để…”
Giang Trấn còn chưa nói xong, Thất gia liền lên xe.
Trong lúc Giang Trấn nói, Thất gia còn không liếc nhìn đến một cái.
La Sâm yêu cầu Giang Trấn lái xe đi với một vẻ mặt không cảm xúc, sau đó lên xe rồi rời khỏi.
Giang Trấn đứng đó một mình,
ăn hết một miệng đất.
Mộ An An trong xe nhìn thấy cảnh tượng này, thái độ rất bình tĩnh.
Mặc dù biết là với tính cách của Giang Trấn, vì muốn tạo lập mối quan hệ với Thất gia nên lấy lòng là việc rất bình thường, nhưng vẫn cảm thấy ghê tởm.
Đơn giản là cố không thể nhìn thấy được.