Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Vừa đau vừa bỏng rát.
Nếu đây mà là người khác nói thì chẳng là gì cả.
Nhưng người đang đứng ở lầu hai kia là bá chủ của Giang Thành.
Không nói đến trên dưới ở Giang Thành, không ai dám tỏ thái độ ở trước mặt vị gia này, cho dù có là người ở Thủ Đô cũng không có ai dám.
Đây là con của trời một cách chân chính, không ai cao quý bằng.
Quách Nguyệt Hoa khoe mẽ trước mặt người đàn ông này, khỏi phải nói cũng biết là không biết tự lượng sức mình.
Mộ An An lãnh đạm nói: “Bà Giang, bà vẫn là nên đưa Giang cầm đại tiểu thư về chữa trị đi, còn về xin lỗi…”
Mộ An An dừng lại một lát: “Tôi thật sự nhận không nổi.”
Giang Trấn thấy thế lập tức liếc nhìn Quách Nguyệt Hoa một cái.
Quách Nguyệt Hoa vẫn đứng chỗ đó, dưới ánh đèn thuỷ tinh của phòng khách, bóng lưng của bà ta vẫn thẳng tắp, không hề có ý khom lưng một xíu nào.
Đối với Quách Nguyệt Hoa mà nói, bà ta xuất thân từ thôn nhỏ, từ nhỏ đã bị người khác xem thường đủ rồi, từ khi tự mình bước lên được thành bà chủ của Giang gia, bà đã không còn ý định muốn cúi đầu với bất kỳ ai nữa!
Bà là người cao quý!
Mà trước mặt bà, đây cũng chỉ là một người đàn ông cưng chiều một con nhỏ cọn hoang thỏi, dựa vào đâu bà phải cúi đầu?
“Nguyệt Hoa!”
Giang Trấn nhỏ giọng nhắc nhở Quách Nguyệt Hoa.
Nhưng cái đầu này, Quách Nguyệt Hoa cảm thấy cúi không nổi.
Giang Trấn gấp muốn chết, Thất gia trên lầu hai kia xem ra nếu không cúi đầu, thì chuyện không chỉ đơn giản bằng việc Giang cầm bị lộ ảnh bất nhã nữa.
Mà là cả cái Giang gia cũng phải gánh vác đó.
Lần này Giang Trấn không quản nổi Giang Cầm nữa, ông vội chạy đến trước mặt Mộ An An khom lưng nói: “Tiểu thư An An, là do chúng tôi chưa dạy tốt Giang cầm, để con bé mạo phạm tiểu thư An An rồi, chúng tôi lần nữa xin lỗi tiểu thư An An, sau này chúng tôi đảm bảo sẽ dạy dỗ thật tốt Giang cầm!”
Mộ An An hờ hững liếc Quách Nguyệt Hoa một cái: “Những lời này của chú Giang đều ở trong lòng tôi, chú Giang luôn là một người cha tốt, chú không cần thế đâu.”
Giang Trấn thầm liếc nhìn vị trí trên lầu hai.
Trên mặt Tông Chính Ngự đã mang nét hết kiên nhẫn, anh dập tắt điếu thuốc, khí thế trở nên sắc bén dữ dội.
Cho dù anh đã không còn nói gì, nhưng chỉ
cần anh hờ hững liếc mắt một cái là có thể khiến người khác cảm thấy áp lực ngay.
Giang Trấn vội kéo Quách Nguyệt Hoa một cái.
Biểu cảm Mộ An An lạnh nhạt nói: “Chú Giang, tôi gọi người đưa bọn chú về.”
“La Sâm.”
Mộ An An vừa nói xong, Tông Chính Ngự ở trên lầu hai đã lên tiếng.
La Sâm bước ra từ phía sau vệ sĩ, đi về phía ba người Giang gia làm ra tư thế tiễn khách.
Giang Trấn gấp tới toát mồ hôi lạnh, cuối cùng ông cắn răng nắm lẩy cánh tay Quách Nguyệt Hoa, tay còn lại đè lên đầu bà ta, ép bà ta cúi đầu với Mộ An An!
“Tiểu thư An An, là chúng tôi dạy con không tốt, đem đến phiền phức cho cô, là chúng tôi sai!”
Giang Trấn nói với Mộ An An xong, thì quay qua nói nhỏ với Quách Nguyệt Hoa:
“Bà muốn huỷ tiểu cầm sau đó phá đi Giang gia, sống những ngày bị khinh bỉ của chúng ta khi ở thôn nhỏ hả?”