Lúc này nói ra một câu như vậy, lập tức khiến Trần Hoa im bặt.
Tông Chính Ngự lạnh giọng hỏi thêm một câu: “Mộ An An của tôi ở tầng nào?”
Trần Hoa vẫn mang cái trạng thái như khúc gỗ kia.
Tông Chính Ngự gầm lên: “Trả lời!”
Trần Hoa run rẩy cả người, lập cập trả lời: “8, tầng 8.”
Lời này vừa phát, Tông Chính Ngự trực tiếp đẩy người ra xông vào cổng lớn Giang Đo Hội.
Bác sĩ Cố nhìn thấy cảnh đó, lập tức hét lên: “La Sâm ngăn anh ta lại.”
La Sâm đứng gần nhất với Tông Chính Ngự, anh ta vội xông lên, nhưng Tông Chính Ngự còn nhanh hơn một bước, anh trực tiếp nắm lầy cổ tay anh ta, rút bả súng trên eo La Sâm chỉa thẳng vào đầu anh ta, “Cút!”
La Sâm không dám nhúc nhích, Tông Chính Ngự đẩy người ra, còn bản thân thì xông vào Giang Đô Hội đang phừng phừng lửa.
Tất cả mọi người đều đang tránh xa ngọn lửa đang cắn nuốt kia, chỉ trừ người đàn ông ấy, anh ta lạnh mặt lao về phía cổng Giang Đô Hội.
Có một số lính cứu hoả vừa chạy từ bên trong ra thấy thế liền ngăn cản: “Anh à,
chúng tôi đã lục soát hết rồi, bên trong không còn người nữa!”
Lúc lính cửu hoả lao đến, Tông Chính Ngự trực tiếp kéo tay người ta ra sau lưng, đẩy người ta ra rồi tiếp tục lao vào trong!
La Sâm và Bác sĩ cố nhìn một màn đó xong thì muốn điên luôn.
La Sâm vội hét lên: “Chữa cháy! Chữa cháy đi!”
“Tất cả vệ sĩ Ngự Viên Loan nghe lệnh, tìm thấy đồ chữa cháy thì lập tức chạy vào trong cứu người!”
Theo mệnh lệnh của La Sâm, tất cả vệ sĩ Ngự Viên Loan đồng loạt dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ cứu hoả, từng người một xông vào trong cứu người.
Một khi người bên trong mà xảy ra chuyện, khỏi nói đến hiện trường Giang Đô Hội nát, đến cả cái Giang Thành cũng đừng hòng sống yên.
Bên trong biển lửa.
Ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt mọi thứ xung quanh, nhưng trong đó không đến nỗi không có đường đi, chỉ là khói lửa nồng đậm thôi, Tông Chính Ngự chạy dọc theo con đường thoát hiểm lầu 8.
Khói đen quá dày đặc, anh không thấy gì cả, “Bé con?”
“Mộ An An?”
“An An!”
Anh nhìn chằm chằm vào khói lửa mù mịt, liên tục hét lên để tìm kiếm tung tích Mộ An An.
“Mộ An An!”
“Bé con!”
Tông Chính Ngự gọi liên tục, nhưng ngoài trừ âm thanh của lửa lớn và tiếng gỗ rơi xuống đất thì không còn gì nữa.
Thế nhưng anh không ngừng gọi như cũ, “Bé con!”
Cháu ở đây…
Bước chân đang tiến về trước của Tông Chính Ngự đột ngột khựng lại.
Vừa quay đầu, liền nghe thấy một âm thanh yếu ớt, “Cháu, cháu ở đây…”
“Mộ An An.”
Tông Chính Ngự gọi một tiếng, sau đó che miệng cố gắng nhìn xung quanh.
Bên tai là giọng nói yếu ớt, “Chú Ngự…”
“Cháu, cháu ở đây.”
Tông Chính Ngự quét mắt xung quanh, cuối cùng phát hiện ở một góc nào đó có một giọng nói mơ hồ, anh trực tiếp xông đến đó.
Càng đến gàn anh càng nhìn rõ trạng thái hiện giờ của Mộ An An.
Cô nằm bò dưới đất, cả người đã tiến vào trạng thái mê man, nhưng lại rất nỗ lực giương tay lên.
Cháu ở đây…
Bước chân đang tiến về trước của Tông Chính Ngự đột ngột khựng lại.
Vừa quay đầu, liền nghe thấy một âm thanh yếu ớt, “Cháu, cháu ở đây…”
“Mộ An An.”
Tông Chính Ngự gọi một tiếng, sau đó che miệng cố gắng nhìn xung quanh.
Bên tai là giọng nói yếu ớt, “Chú Ngự…”
“Cháu, cháu ở đây.”