Từ trước đến giờ.
Mộ An An đều biết Giang Trấn là người cặn bã, nhưng nhìn ông ta đối xử với Giang Phong, Giang Cầm, thi cảm thấy ông chỉ cặn bã với Mộ gia nhà cô mà thôi.
Còn đối với Quách Nguyệt Hoa, Giang Phong và Giang cầm thì là yêu thương thật sự.
Nhưng bây giờ xem ra.
Giang Trấn thật sự là một tên cặn bã.
Cái quần què gi mà yêu thương
thật sự.
Lúc Giang Phong và Giang cầm chưa bị Mộ An An chỉnh, bọn họ khá có tiếng ở bên ngoài, Giang Cầm còn được khá nhiều công tử hào môn nhìn trúng, nên công ty Giang Trấn nhận được không ít lợi ích.
Bây giờ Giang cầm xảy ra chuyện, lại đột nhiên phát hiện con gái ruột của mình vậy mà lại là công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan, tất nhiên là gạt bỏ Giang Cầm ra rồi.
Vừa ích kỷ lại vô tình.
Mộ An An cúi đầu, thu lại sự ghê tởm cùa mình, sau đó ngẩng đầu nói: “Ba, con có cách giúp chị gái.”
“Cái gì?”
Giang Trấn ngơ ra.
Mộ An An lại nói: “Thôi, cách này dù sao cũng không tốt lắm, ba cứ xem như con chưa nói đi.”
“An An, con có cách gì?”
Giang Trấn đột nhiên hỏi một câu.
Mộ An An lắc đầu, cười cười rồi chuyển chủ đề: “Ba, con mệt rồi, ba để con suy nghĩ vài ngày rồi trả lời ba.”
“Không, An An, khi nãy con nói…”
Lời Giang Trấn còn chưa nói xong, Tông Chính Ngự đã đẩy
Mộ An An đi về hướng cầu thang.
Giang Trấn muốn đuổi theo, nhưng La Sâm đã tiến lên một bước: “Ông Giang, tôi đưa ông rời khỏi đây.”
Lệnh đuổi khách vô cùng rõ ràng.
Giang Trấn hơi gấp gáp.
Mặc dù ông cỏ hơi muốn buông bỏ Giang cầm, nhưng dù gì ở ngoài con bé cũng mang tiếng là con ông, nếu như có cách khiến con bé lấy lại hình tượng, như thế sẽ rất có lợi cho công ty.
ít nhất là lúc đi về, Quách Nguyệt Hoa sẽ không có liên tục chỉ vào ông mà mắng.
Nhưng Mộ An An nói một nửa rồi lại thôi, ông không có cách nào đuổi theo để hỏi.
Chỉ nhìn chằm chằm Tông Chính
Ngự đẩy Mộ An An rời đi.
Nếu Mộ An An đã nói muốn suy nghĩ vài ngày, vậy thì mấy ngày sau đến hỏi là được.
Tốt nhất nên là lúc không có Thất gia ở đó.
Lúc rời khỏi Ngự Viên Loan quay về xe của mình, trong lòng Giang Trấn vẫn luôn tính toán.
Lúc này, trong phòng khách Ngự Viên Loan.
Vốn dĩ Tông Chính Ngự muốn ôm Mộ An An lên lầu, nhưng Mộ
An An lại lắc đầu: “Thất gia, cháu nằm đến mệt rồi.”
Giọng cô vô cùng tủi thân.
Giống như còn chưa thoát ra khỏi vở kịch với Giang Trấn vậy.
Vừa nghĩ đến Giang Trấn là Thất gia cảm thấy khó chịu.
Anh ngồi xổm trước mặt Mộ An An, đưa tay vuốt ve tai cô: “Bé con, cháu có biết người ba kia khi nãy đã nói gì với cháu không?”