“Cũng từng nghĩ đến sang đó xem, cuối cùng ông ta nói với tôi cái gì mà muốn để tôi đi xem thứ đồ mà mẹ tôi để lại gì đó.”
Mộ An An nói câu này bằng cảm xúc thất vọng.
Cô lại nói: “Thật ra, tôi cũng hơi mong chờ, mặc dù không thích bản thân mong chờ như thế nhưng tôi cũng không cách nào phủ nhận.”
“Tôi biết, dù gì cũng là cha con ruột thịt, có một số thứ rất khó để cắt đứt.”
Bác sĩ Cố bày tỏ sự hiểu biết.
Cho dù có hận thêm đi nữa thì trên người mình vẫn chảy giọt máu của ông ta.
Anh cũng hiểu sự mong chờ đó của Mộ An An.
Không hề là mong chờ có cái gì mà tình cha con thắm thiết, mà chỉ là muốn biết rốt cuộc ông ta có thể nói gì.
“Đúng rồi, người bạn kia của cô như thế nào?”
Bác sĩ Cố chuyển chủ đề.
Mộ An An vừa nghĩ đến tiểu Cửu, tâm trạng liền cảm thấy vui vẻ hơn.
Trong đầu tự nhiên hiện lên cặp
mắt vừa to vừa tròn của cô bé.
Rất đẹp.
Mộ An An nói: “Cô gái nhỏ kia đang tự kỷ,suy ngẫm về nhân sinh.”
Bác sĩ Cố nghe xong liền khựng lại, sau đó cười lên: “Có lẽ là cô gái rất đáng yêu nhỉ?”
“Rất đáng yêu!”
Mộ An An nhanh nhảu đáp rồi liếc sang Bác sĩ cố, nhướng nhướng mày: “Sao, muốn tôi làm bà mai se tơ hồng cho không?”
Bác sĩ Cố bất lực nhìn Mộ An An.
Mộ An An lại nói: “Hay là sư phụ tối nhé, bà hoàng giới quyền anh, xịn chưa! Hai người mỗi ngày đều là nửa câu cũng không hợp, cứ lên đài quyết đấu đi.”
Mộ An An tự nói một mình, cô đã bắt đầu vui lại.
Bác sĩ Cố hoàn toàn câm lặng.
Hơn nữa là không hề có ý muốn tiếp tục chủ đề này với Mộ An An, hắn thu dọn đồ đứng lên chuẩn bị rời đi.
Bác sĩ Cố vừa đi đến cửa phòng, Mộ An An lại nói một câu: “Hay là La Sâm đi, La Sâm cũng không tệ nha.”
“Giữ cho bản thân cô đi!”
Bác sĩ Cố bắt đầu khó chịu rồi, hắn buộc miệng tuôn ra một câu như thế.
Kết quả vừa quay đầu…
Thì nhìn thấy Tông Chính Ngự và La Sâm một trước một sau đang đứng ờ trước cửa.
Khoảnh khắc chạm mắt với Thất
gia, trong lòng Bác sĩ cố liền hiện lên hai chữ: Toang rồi!
Ánh mắt Tông Chính Ngự rất hung dữ, rất nguy hiểm.
Bác sĩ Cố vô thức lui về sau.