Trong Ngự Viên Loan đã lên đèn.
Tông Chính Ngự đang trong phòng sách, Thất gia trầm mặc đứng trước cửa sổ nhìn lên mặt trăng.
Nhìn rất lâu, dường như có thể nhìn thấy trên mặt trăng có một đứa trẻ đang cười và gọi chú
Ngự.
Mỗi lần đứa trẻ đó đắc ý đều cười như thế, cười đến híp cả mắt.
Khi cô ấy còn nhỏ, giọng cô rất trong trẻo.
Thì thầm vào tai Thất gia: “Chú Ngự ơi, ôm An An đi, An An muốn được ôm.”
Lớn lên một chút thì không biết như thế nào, không còn gọi chú Ngự nữa mà ngày nào cũng học theo người bên cạnh gọi là Thất gia, Thất gia.
Ngoại trừ khi làm sai chuyện gì hay quậy phá thì mới gọi là chú Ngự.
“Nhóc con.” – Tông Chính Ngự gọi một tiếng, “Ngoan ngoãn đợi ta.”
Ta sẽ tìm được cháu, vậy nên đừng sợ.
Cho dù cháu ở nơi nào trên thế giới, ngay cả khi đã chết thì ta cũng sẽ đưa cháu về nhà.
Vậy nên…..Nhóc con à, ngoan
một chút và đợi ta đưa cháu về nhé.
Mộ An An nhìn lên mặt trăng, đột nhiên nói một câu: “Chú Ngự ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn đợi chú đến đưa cháu về.”
Ngày hôm sau.
Mộ An An vừa tỉnh dậy, mọi vật còn chưa thức giấc thì bị hai người đàn ông kia bịt mắt đưa đi.
Lúc này, Mộ An An mới có thể hiểu ra được những gì Trương Vân nói, ở chỗ này không có thời gian.
Toàn bộ đều là lệnh cả. Hạ lệnh làm gì là sẽ làm đó.
Mộ An An vẫn như ngày hôm qua, đi bộ rồi lại lên xe sau đó dừng ờ một nơi mà bên tai cứ văng vẳng tạp âm.
Lúc này mới tháo bịt mắt xuống.
Người đàn ông bên cạnh đang kéo một chiếc đĩa.
Có 3 thứ trên đĩa là mặt nạ trắng, cuộn băng và nhãn dán mang đặc điểm nhận dạng của Mộ An An: số 1a!
Sau trận đấu hôm qua.
Tại thời điểm này, Mộ An An đã không viết hay nói những điều vô nghĩa, đeo mặt nạ lên và quấn băng quanh tay, cuối cùng dán một miếng dán đại diện cho tên của mình.
Cô buộc tóc kiểu đuôi ngựa.
Hai người đàn ông đã đẩy cửa bước vào.
Địa điểm thật điên rồ.
Khác so với ngày hôm qua.
Hôm qua hoàn toàn như võ đài quyền anh hạng ba, khán giả đều đứng ở dưới.
Nhưng cái này lại khác.
Vòng hình vuông ở giữa tạo thành một phương sách bảo vệ, còn có chuông báo thời gian và trọng tài ở trên.
Nhưng tất cả khán giả đều có mặt ở trên võ đài.
Khán giả hò hét, kêu gào, cá cược.
Nhưng không còn những lời vu
khống, miệt thị như hôm qua.
Thí sinh kia đã lên võ đài rồi, một người đàn ỏng có thân hình to cao, vạm vỡ nhưng không cường điệu như con khỉ đột hôm qua.
Người đàn ông đó đứng trên võ đài và khi nhìn thấy sự có mặt của Mộ An An thì liền móc tay.
Thần thái bình tĩnh.
Mộ An An cảm giác được đối thủ hôm nay tuyệt đối không cùng tầng lớp với con khỉ đột và tên Quỷ Trắng hôm qua.
Nói trắng ra là hôm qua khi đánh với tên khỉ đột và Quỷ Trắng thì Mộ An An đã dựa vào kỹ năng nghề nghiệp bác sĩ của mình để biểu hiện một chút thông minh.
Nhưng đối thủ hôm nay không phải giở một chút chiêu trò thông minh là được.
Mộ An An khởi động vai, biểu cảm nghiêm túc nhảy lên võ đài.
Võ đài la hét điên cuồng!
Sau khi Mộ An An lên võ đài, trọng tài huýt còi và kéo hai người vào giữa, khi tiếng còi khai
cuộc vang lên thì trận đấu chính thức bắt đầu!
Bên kia không nương tay chỉ vì Mộ An An là con gái!
Khi tiếng còi vang lên, hắn ta tấn công vào mặt Mộ An An không thương tiếc, đương nhiên Mộ An An không phải cây đèn thiếu dầu, phản ứng nhanh nhẹn né qua một bên.
Cùng lúc đó, trọng tài đã nhảy lên võ đài, cuộc chiến giữa Mộ An An và người này chính thức bắt đầu!