Cũng không biết là do bị bia làm cho nóng não, hay là bị cảm xúc làm bỏng óc, mà Trần Hoa đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ An An, cứ thế ôm đùi cô mà khóc.
Mộ An An dựa lên ghế tựa, ngoại trừ khuôn mặt bị cồn rượu nung đỏ và ánh mắt có chút mơ màng ra thì trông vẫn như bình thường.
Mới đầu Trần Hoa còn khóc nhỏ nhẹ, sau đó là không còn cách nào khống chế nữa, lớn tiếng gào khóc.
“An An.”
Cô cứ gọi cái tên ấy, không ngừng khóc. Trước bữa ăn này, trước khi Hoắc Hiển về,
lúc đó Trần Hoa khóc Mộ An An sẽ xoa đầu cô mà an ủi.
Nhưng lần này, Mộ An An cứ như một người lạ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước, cho dù Trần Hoa có khóc thảm thiết như thế nào thì cũng xem như không liên quan đến mình.
Hoắc Hiển ngồi bên cạnh thấy thế, lập tức đứng lên cũng bổ nhào đến Mộ An An:
“Tôi, tôi cũng muốn khóc, tôi cũng muốn được ôm!”
Mộ An An nhìn thấy người bổ nhào đến, liền lập tức làm ra một hành động.
Đó là…
Giáng một bạt tay qua đó.
‘Bốp” một tiếng vô cùng vang.
Mộ An An say nên không khống chế được lực tay, một cái vung tay này như mưu sát giáng lên mặt Hoắc Hiển.
Mặt Hoắc Hiển từ vị trí khóe miệng bên trái kéo xuống cằm, có thể thấy rõ bằng mắt
thường tốc độ đỏ lên.
Mà cái tát này của Mộ An An đã hoàn toàn đánh cho Hoắc Hiển ngu luôn.
Hắn sững sờ đứng đó nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được.
Quả tát này đã khiến cho Trần Hoa đang khóc kia liền im bặt.
Cô ta đỏ mắt nhìn chằm chằm động tác cứng đờ của Hoắc Hiển ở bên cạnh, đột nhiên lại cười lên.
Cô ta cười rất khoa trương, cười đến bò cả xuống đất.
Trần Hoa cười, Mộ An An cũng cười theo.
Mà cái tên Tóc Xoăn ở bên cạnh không biết vì sao bị đánh cũng cười theo.
Ba người cứ thế đứng nhìn nhau cười như đồ khùng.
Không biết là cười hết bao lâu, cũng chẳng biết ai ngừng cười trước, đột nhiên cả ba đều ngây ra.
Chính là cái cảnh không ai nói gì đó.
Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên im lặng.
Mãi cho đến khi Trần Hoa đột nhiên đập bàn phát ra âm thanh vô cùng lớn, nên mới phá vỡ được sự im lặng ấy.
Tay Trần Hoa vịn bàn ăn đứng thẳng dậy, cơ thể hơi lảo đảo đi về phía Hoắc Hiển.
Mà phản ứng của Hoắc Hiển cũng kỳ cục.
Hắn đan chéo hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm Trần Hoa: “Em muốn làm gì?”
Đây hoàn toàn giống với cái kiểu trai trẻ nhà lành bị người ta giở trò đồi bại vậy!
Trần Hoa rất phối hợp mà cười khà khà, tay chống lên cái bàn sau lưng Hoắc Hiển, đưa ra câu trả lời: “Em muốn làm gì sao? Em muốn tỏ tình.”
Hoắc Hiển ngáo luôn.
Trần Hoa cười: “Em vô cùng thích anh, vì thế mỗi lần anh nói chuyện với em, em đều
rất căng thẳng, đừng tưởng em như vậy là lạnh lùng, em lạnh lùng cái quái gì, em đây là căng thẳng, em chỉ là…chỉ là rất thích anh mà thôi…”