Mộ An An nói: “Hai giờ trưa nay đi là được, trong thời gian này cô nghỉ ngơi cho tốt, cứ vậy trước đi.”
“Anh sẽ xuất hiện chứ?”
Giang cầm hỏi một câu.
“Tôi sẽ xuất hiện, xuất hiện ở chỗ cô nhìn thấy.”
“Được.”
Khi Mộ An An kết thúc cuộc trò chuyện với Giang cầm thì cửa phòng đã bị người ta đẩy vào.
Bác sĩ Cố ôm hộp thuốc đi vào: “Tiểu thư, tôi đến thay thuốc cho cô.”
Mộ An An ném điện thoại đi và tháo máy biến âm ra, bắt lấy cây nạng ở bên cạnh đứng lên đi về phía sofa.
Ngược lại Bác sĩ cố vẫn một mực đứng tại chỗ, dùng ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm
Mộ An An.
Không đỡ Mộ An An, cũng không thèm nhúc nhích gì.
Mộ An An ngồi trên sofa, nhìn Bác sĩ cố cau mày: “Anh làm gì đó?”
Bác sĩ Cố ra vẻ nghiêm túc: “Làm quen tiểu thư An An lại từ đầu.”
Mộ An An: ?
Bác sĩ Cố vẫn đứng tại chỗ, một tay xoa cằm một tay ôm hộp thuốc: “Chậc chậc chậc.”
Chậc xong rồi, anh đổi một góc độ khác rồi lại chậc chậc chậc vài cái.
Mộ An An bị anh làm cho phiền não, cô trực tiếp cằm gối ôm ném về phía anh ta, “Làm gì thế, có gì nói thẳng.”
Bác sĩ Cố ôm hộp thuốc, ngồi xuống vị trí kế bên Mộ An An.
Anh nói: “Tiểu thư An An, cô không phát biểu cảm nghĩ gì về chuyện hôm qua sao?”
“Phát biểu cái gì?”
Mộ An An hỏi.
“Ví dụ như là đêm qua có một cô gái lần đầu tiên trong lịch sử dám dùng hình với Thất gia, cô có cảm nghĩ gì?”
“Tôi dùng hình với Thất gia?”
“Cô dùng thắt lưng trói Thất gia.”
«Ọ)I
“Động tác vô cùng dũng mãnh!”
IIỌỌH
“Không chỉ có thế, cô còn cưỡi lên người Thất gia.”
((ỌỌỌ)I
Bác sĩ Cố nói liên tiếp ba câu, khiến Mộ An An có chút đơ ra.
Cô cúi đầu tốn gần hết một phút đồng hồ, mới tiêu hóa được lời Bác sĩ cố nói.
“Vậy là, anh nói hôm qua tôi không chỉ cắn Thất gia, mà còn trói tay chú ấy?”
“Đúng vậy, là trực tiếp “xơi” người ta rồi.”
Bác sĩ Cố nghiêm túc gật đầu.
Mộ An An chớp chớp mắt, nghiêm túc tiêu hóa cái chữ ‘xơi’ ấy.
Cô rất cố gắng nhớ lại cảnh tượng đêm qua.
Nhưng hôm qua quá mơ hồ, cái gì cô cũng không nhớ ra được.
“Vậy Thất gia…” – Mộ An An truy hỏi: “Có biểu cảm gì?”
“Chỉ có thể dùng bốn chữ đề hình dung.” “Chữ gì?”
“Sát khí đằng đằng.”