Nhưng trong lúc không ai chú ý đến, có một khoảnh khắc ánh mắt Quách Nguyệt Hoa nhìn Mộ An An vô cùng ác độc.
Lúc này, một người mặc đồ chuyên nghiệp đi đến bên cạnh Quách Nguyệt Hoa, ghé vào tai bà ta nói một câu.
Quách Nguyệt Hoa hiển nhiên là
rất vừa ý với thông tin mà trự lý đem đến, trên mặt lộ ra ý cười đắc ý nhàn nhạt.
Lúc ngẩng đầu, bà ta đưa một ánh mắt lên phía lầu hai.
Nhưng chỉ là đối mắt một giây, sau đó lập tức rời đi.
Những người có mặt đều đang đặt chú ý lên người Mộ An An, không ai để ý đến tình huống bên phía Quách Nguyệt Hoa.
Giang Trấn lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt lần thứ N, ông đè thấp giọng hỏi Quách Nguyệt
Hoa: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Sao tôi biết?
u
Quách Nguyệt Hoa hỏi ngược lại.
Lúc này trợ lý đứng bên cạnh bà ta.
Bên kia Mộ An An lạnh mắt nhìn phóng viên trong hiện trường.
Đặc biệt là tên đàn ông kia, tên đầu hói cầm đầu và những tên đàn ông bảo đã từng hẹn qua với Mộ An An, biểu cảm của bọn họ đều rất ngượng ngập.
Thậm chí có người không dám đối diện với Mộ An An.
A Nhất thì lại là đi từ bên ngoài vào trong tình hình này.
Anh ta trước giờ kiệm lời, biểu cảm trên mặt thì luôn trầm lại, thêm cả việc cơ thể trông cao to, nhìn vào là biết người không dễ chọc đến.
Anh đi đến bên cạnh Mộ An An, khom người tiến gần đến Mộ An An nói: “Tiểu thư An An, tất cả đều chuẩn bị tốt.”
Mộ An An cúi đầu, chỉnh lại quần
áo, kéo dây kéo lên, thờ ơ nói “Vậy thì hành động thôi.”