Vì Trần Hoa không hiểu nên cô ấy đã nói rõ sự việc với Trần Hoa từng người một và đối mặt với họ một cách rõ ràng!
“Đây là khách sạn năm sao, cậu nói với tôi rằng cậu nhận được phiếu giảm giá ở đây và mời tôi đi ăn ở đây.” Mộ An An nói, “Không ai nói cho cậu biết, nơi đây chưa từng bán phiếu hoặc nhóm nào mua bởi vì việc đấy khiến khách sạn cảm thấy bị hạ cap.
Mộ An An từng bước đến gần Trần Hoa, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Trần Hoa không biết là lương tâm cắn rứt hay là sự hãi trước cảm xúc của Mộ An An lúc này.
Khi Mộ An An từng bước tiến tới, Trần Hoa lủi lại.
Rốt cuộc, Mộ An An đã được nuôi dưỡng bởi Thất gia, và sau nhiều năm ở với Thất
gia, phong thái của cô tự nhiên sẽ giống thất gia.
Đặc biệt là trong bối cảnh nghi vấn tương tự như hiện nay, nó sẽ xuất hiện đặc biệt mạnh mẽ và hấp dẫn.
Trần Hoa bị ép vào góc.
Mộ An An tiếp tục chất vấn, “Cậu có biết hợp đồng đặc biệt mà cậu vừa gọi bồi bàn có nghĩa là gì không?”
Trần Hoa sắc mặt ngưng trọng, môi mấp máy nhưng không nói lời nào.
Mặc dù Mộ An An hỏi một câu, Trần Hoa không cần trả lời.
Cô ấy đã tự mình đưa ra câu trả lời, “Hợp đồng đặc biệt đó thực chất là một hợp đồng mua bán.
Điều mà cậu yêu cầu tôi ký là cậu đã bán tôi cho khách sạn với danh nghĩa một người bạn, và sau đó khách sạn sẽ sắp xếp nhiều người đàn ông khác nhau cho tôi!”
Mộ An An liếc mắt nhìn vẻ mặt của Trần Hoa đang dựa vào góc tường.
Thấy rằng cô ấy không bao giờ hiểu, sau khi nghe Mộ An An giải thích về hợp đồng đặc biệt, vẻ mặt của cô ấy rất sốc và không thể tin được.
Câu hỏi ban đầu của Mộ An An tạm dừng vì biểu hiện của Trần Hoa.
Khóe mắt cô giật giật.
Vẻ mặt của Trần Hoa hoàn toàn giống như làn đầu tiên tôi được nghe nói đến.
Nếu là lúc trước, Mộ An An sẽ tin biểu hiện của Trần Hoa, bởi vì cô thật sự không biết chuyện này, có lẽ là có hiểu lầm hoặc là trùng hợp.
Nhưng bây giờ đối với Mộ An An, lòng tin đã sụp đổ.
Mộ An An nói “cậu nói dối việc này, sau đó liền rời đi lấy cớ gọi điện thoại, cậu hoàn toàn bán tôi ở đây Trần Hoa!”
Cậu đã phản bội tôi, có biết không? “
“Tôi không biết!” Trần Hoa thốt lên đột ngột, cô cảm xúc mãnh liệt. “Tôi thực sự không biết là như thế này, nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi hoàn toàn không biết.
Làm sao có thể được như thế này?
Đây không phải là những gì tôi hiểu.
An An, tôi không có phản bội cậu, tôi thật sự không có! “
Trần Hoa kích động nắm lấy tay Mộ An An, “Tôi thật sự không có! Tôi làm sao có thể phản bội cậu, tôi không phải lòng lang dạ sói, cậu đối với tôi tốt như vậy, sao có thể hại cậu như thế này!”
Mộ An An trực tiếp hất tay hắn ra, “Tôi cũng muốn biết tại sao phản bội tôi.”
“Tôi không có!” Trần Hoa mất kiểm soát hét lên, “Tôi thực sự không có!
Khách sạn này là có thật, phiếu mua hàng là bố tôi đưa cho tôi! Trước đây tôi thật sự không chịu nổi những vụ tai nạn liên tiếp xảy ra trong nhà.
Tôi cũng đã hỏi vay tiền cậu nhưng sự việc vẫn chưa được giải quyết, bản thân tôi như sắp gục ngã.”
Trân Hoa kích động hét lên và câu xin cho chính mình, “Ngày hôm qua tôi muốn gặp cậu và muốn nhờ Thất gia giúp tôi. Nhưng hôm qua tôi nhận được một tin nhắn, thông báo rằng công ty của cha tôi đã xử lý ổn thỏa lại còn có cả giải thưởng. Còn có cả phiếu giảm giá. Ông chủ công ty của bố tôi đã đích thân đến nhà tôi để đưa phiếu giảm giá đó.!”
Trần Hoa vừa khóc vừa hét lên, và lo lắng rằng Mộ An An không tin điều đó, và giậm chân một lần nữa.
Cô ấy tiếp tục, “Tôi đã tìm kiếm Giang Đô Hội. Thấy rằng đồ ăn bên trong bao gồm cả sườn và gà nướng. Cậu không thể ăn hải sản. Nên cậu rất thích ăn hai món này. Mỗi lần ăn ở ngoài, cậu sẽ không thích, nhưng có rất nhiều bài báo nói rằng món này ngon, vì vậy tôi đã xin bố tôi phiếu giảm giá này. “