Nơi được đánh dấu bằng lối rẽ với hai chữ: vòng tay.
Ám chỉ đoạn thẳng là: cú đấm.
Mộ An An có lẽ sẽ hiểu được nét vẽ này, vì mỗi lần cô đến võ đài quyền anh đều đi qua con đường này.
Đi thẳng và rẽ vào.
Khi quay về, xuống xe rồi đi thẳng và rẽ.
Nếu cô đoán không lầm thì nơi rẽ vào là nơi có thứ phá giải chiếc vòng này.
Mộ An An lại nhìn thấy một tấm giấy, sau đó cuộn lại thành một quả bóng rồi vào nhà vệ sinh cắt nhỏ và xả đi.
Tiểu Cửu không phát hiện gì.
“Chị An.”
Tiểu Cửu nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà, biểu cảm có vẻ trầm mặc một chút: “Em vừa thấy chị đánh quyền.”
Mộ An An nhoài người ra giường, điều chỉnh một tư thế dễ chịu nhất đề nghỉ ngơi.
Tiểu Cửu nghiêng đầu nhìn Mộ An An: “Mặt nạ của chị bị cắt một nửa nên em mới nhận ra.”
“Chị An….”
“Anh của em sắp đến rồi.” – Mộ An An chợt nói một câu.
Tiểu Cửu ngập ngừng: “Gì cơ?”
Mộ An An nói: “Anh trai của em sắp tới, Đình Đinh cũng sẽ tới, vậy nên trước lúc đó thì chúng ta
phải bảo vệ tốt bản thân.”
Nói xong, Mộ An An giơ tay chỉ Tiểu Cửu chiếc vòng: “Thứ này rất nguy hiểm, đừng gây xung đột với những người ờ đây, cứ ngoan ngoãn làm theo là được.”
Tiểu Cửu giơ tay lên. Bên tay phải của cỏ cũng có đeo, nhưng hai tay hai chân của Mộ An An đều đeo. Cô không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An hỏi: “Tin tưởng chị An không?”
Tiểu Cửu thật thà gật đầu.
“Tin tưởng Đình Đình không?”
Tiểu Cửu vẫn gật đầu.
“Tin tưởng Thất ca của em không?”
Tiều Cửu vẫn gật nhưng sau đó lại lắc đầu.
Mộ An An muốn cười không được mà khóc cũng không xong.