Mộ An An đang nằm ờ trên giường ngủ say, thì cơ thể đột nhiên run rẩy , sau đó mờ mắt ra, nhìn chằm chằm trên trần nhà.
Ánh mắt hoảng sợ, cả người cứng đơ như hồn lìa khỏi xác.
Ba phút sau, cô mới dần dần trở về bình thường.
Cô nhìn thoáng qua xung quanh
không có ai rồi đóng cửa sổ lại, gió lạnh từng bên ngoài thổi vào, làm cho màn cửa sổ bị tung lên.
Nhiệt độ trong phòng.
Đang dần hạ xuống.
Mộ An An nhìn chằm chằm vào phía cửa sổ, vẫn còn suy nghĩ về cảnh tượng trong giấc mộng vừa rôi.
Lúc trưa ngủ, cô còn mơ một giấc mộng đẹp.
Nhưng bây giờ, cô lại mới từ trong một cơn ác mộng tỉnh dậy.
Rất thần kỳ chính là, trong giấc mộng vừa rồi lại tiếp nối với giấc mộng buổi trưa, rất ngọt ngào.
Mẹ, ông ngoại có cả Thất gia cùng cô.
Ba người cùng ngồi ăn cơm.
Mãi cho đến khi mẹ cô nói một câu, “từ nay về sau An An bác giao lại cho con”.
Kết quả Thất gia thay đổi sắc mặt, giao cho ta, vì lý do gì lại giao cho ta, ta với cô ta không có một chút quan hệ nào.
Mẹ Mộ An An hỏi: “Hai người làm sao có thể nói là không có quan hệ, An An có mang thai rồi!”
Sau hai câu đối thoại tiếp một giây sau, khung cảnh liền biến thành sân bay, Mộ An An ôm Tông Chính Ngự, nói cái gì cũng không chịu đi.
Nhưng Thất gia lại lạnh lùng đầy cô ra, nói một câu: “Đứa trẻ, đang phá vỡ mối quan hệ của chúng ta.
Nói xong anh ta quay đầu đi, cũng không quay lại nhìn một cái.
Bất luận Mộ An An có vừa gọi, vừa đuổi theo thế nào, đều không thể đuổi kịp.
Cô không cách nào đuổi kịp Thất gia.
Trong giấc mơ, cỏ khóc lóc thảm thiết, Thất gia cũng không thèm để ý cô.
Chỉ để lại một cái bóng lưng, cuối cùng cũng không còn có gì nữa.
Đến quay đầu cũng không.
Hiện tại Mộ An An như bị khủng hoảng bởi cơn ác mộng vừa nãy.
Cô chống tay từ từ ngồi trên giường, bả vai gầy yếu đăng run rẩy.
Một phần là bởi vì gió ngoài cửa sổ, còn lại là nỗi sợ trong cơn ác mộng vừa rồi, Mộ An An cũng không biết phải làm gì.
Dưới sự hỗn loạn cực độ, Mộ An An cầm điện thoại lên, vô thức bấm gọi cho Thất gia!
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhận.
Đồng thời, bên kia điện thoại là Thất gia vừa tỉnh ngủ nên giọng
còn khàn: “Sao vậy bé con?”
“Chú ơi, cháu gặp ác mộng.”
Giọng điệu Mộ An An nói chuyện thật sự quá tủi thân rồi.
Tông Chính Ngự vốn dĩ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức nửa đêm, vẫn còn đang nằm trên giường cơ thể hơi hơi nhổm lên, sau khi nghe xong anh lập tức lật chăn lên tỉnh luôn.
Anh đi đến cửa sổ sát đất, thấp giọng nói: “Bé con, đừng sợ, chỉ là mơ thôi, bây giờ cháu đang nghe ta nói mới là hiện thực.”
“Cháu mơ thấy chú không cần cháu nữa.”