Cô vẫn nhìn chằm chằm Trần Hoa nhưng lại nói với Hoắc Hiển ở bên cạnh: “Tóc Xoăn, giúp một chút đi, ra siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu và rượu, tí nữa chúng ta ăn lẩu.”
“ô kê con dê.”
Tóc Xoăn đáp rất sảng khoái.
Không nói gì, với tay lấy chìa khóa xe trên
Theo tiếng đóng cửa rời đi của Hoắc Hiển, bên trong biệt thự nhỏ bây giờ chỉ còn lại Mộ An An và Trần Hoa.
Bầu không khí vốn dĩ đã kì cục, giờ còn kì hơn.
Hai người đều im lặng.
Qua khoảng ba đến năm phút, Trần Hoa từ nãy giờ luôn ngây người ở bên kia lúc này hình như mới hồi thần lại, cô ta có chút luống cuống: “Đúng rồi, Hoắc Hiển, hôm qua đến…chủ yếu là do trận lửa ở Giang Đô Hội, anh ấy lo lắng cho tình hình của cậu.”
“Mình biết.”
Mộ An An đáp một câu nhàn nhạt, sau đó đi về hướng sofa ngồi xuống.
Chân cô vẫn còn bị thương.
Bác sĩ Cố nói, chân hôm nay vẫn còn rất nhạy cảm, đi đi lại lại từ nãy giờ, Mộ An An đã cảm thấy chân có chút ngứa và nóng,
còn hơi đau nữa.
Cô ngồi xuống rồi xoa nhẹ lên vết thương.
Trần Hoa ở bên kia cầu thang, chần chừ một lúc rồi mới đi tới hỏi một câu: “An An, chân cậu…không sao chứ?”
“Không sao.”
Mộ An An đáp, thu lại bàn tay đang xoa chân, rồi gác lên sofa.
Trần Hoa vẫn đứng đó, hai tay để trước người, bởi vì quá căng thẳng nên cứ một mực nắm chặt lại, đầu cúi thấp, miệng cứ mở rồi lại đóng.
Cứ như thế mấy lần mà vẫn không thể lên tiếng.
Mộ An An hiển nhiên cũng không có ý muốn mở miệng, tầm mắt cứ thế không có tiêu cự mà nhìn về phía trước.
Hai người cứ mang trạng thái như vậy, không biết qua bao lâu, Trần Hoa lúc này rốt cuộc cũng nói ra ba chữ: “Mình xin lỗi.”
Cô ta nói rất nhẹ, rất nhẹ.
Nhẹ đến nỗi, chỉ cần hơi không chú ý là sẽ bỏ lỡ ba chữ đó liền.
Mà Mộ An An đang ngồi trên sofa, nghe thấy ba chữ đó đột nhiên cười lên: “Xin lỗi? Tại sao? Vì phản bội sao?”
Cộ ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp áp bức Trần Hoa.
Trần Hoa cảm nhận được sự áp lực rất
lớn, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được áp lực trên người Mộ An An.
Trước đó ở trường đại học, có một số bạn học nói chuyện với Trần Hoa, khi nhắc đến Trần Hoa và Mộ An An đi cùng nhau, họ liền hỏi cô là lúc nói chuyện với con người ấy không cảm thấy áp lực rất lớn sao?
Câu trả lời khi đó của Trần Hoa là không.
Cảm giác Mộ An An đem lại cho cô là một học bá rất ngoan rất yên tĩnh, chỉ là tính cách gấp gáp, tính khí có hơi xấu.
Nói đến áp lực thì trước đây không có.
Nhưng hôm nay, Trần Hoa đã cảm nhận được áp lực mà bạn đại học kia đã nói.
Rất áp bức người.
Và cũng trong hôm nay, Trần Hoa biết được Mộ An An mới thật sự là cao cao tại thượng, kiêu ngạo ngang bướng, chỉ là cô ấy xem cô là bạn nên mới thu hết sự ngang bướng của mình vào trong.
Nhưng bản thân cô… đã đánh mất đi cô
gái nhẹ nhàng ngoan ngoãn này rồi.
Trong lòng Trần Hoa cảm thấy chua chát.
Mộ An An nói: “Nếu cậu vì chuyện phản bội mà xin lỗi thì không cần đâu, mình sẽ không chấp nhận cũng sẽ tuyệt đối không tha thứ ”
Trần Hoa gấp gáp: “Mình không, mình thật sự không có phản bội cậu, mình…”
“Nhưng cậu đã từng nảy sinh ý nghĩ đó, đúng không?”
Mộ An An nói.
Một câu nói, hoàn toàn khiến Trần Hoa im lặng trở lại.
Mộ An An cũng không tiếp tục đào sâu vào vấn đề ấy, chỉ nói: “Trần Hoa, mình cũng rất cảm ơn cậu, ít ra cậu không có làm thật.”
Nếu mà Trần Hoa làm thật, thì Mộ An An đúng là cảm thấy bản thân mình rất thất bại.
Trần Hoa muốn mở miệng, nhưng Mộ An An lại giành trước nói: “Giang cầm cho nhà cậu bao nhiêu tiền?”
Trần Hoa cắn răng: “Một triệu.”