Chương 287: Gặp qua rồi
“Mộ An An.” – Hoắc Hiển đột nhiên mở miệng: “Một câu hỏi nữa.”
“Hỏi đi.”
“Bạn trai cô với cô có phải chênh lệch rất nhiều về tuổi tác đúng không?”
“Chênh lệch khoảng 8 tuồi.” – Mộ An An không giấu giếm chuyện này.
“8 tuổi.” – Hoắc Hiển: “Cô thích người lớn tuổi hơn cô à.”
“Tôi thích anh ấy.” -Mộ An An cho Hoắc Hiển một ánh mắt vô cùng ghét bỏ: “Không phải vì anh ấy lớn hơn tôi, cũng không phải vì anh ấy thế nào, tôi chỉ đơn giản là thích con người của anh ấy.”
Nói đến tình cảm, Mộ An An rất
thẳng thắn.
Bởi vì cảm thấy không có điều gì phải che giấu.
Thích một người, chính là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Cho dù là thầm thương trộm nhớ.
Cho dù là thương tâm, đối với cô mà nói, cũng là rất đặc biệt.
“Anh hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì?” – Mộ An An nhìn Hoắc Hiển, vô cùng ghét bỏ: “Người như anh coi sự yêu thích là niềm vui, chỉ nhìn mặt và dáng người, nói cho
anh cũng không hiểu đâu.”
“Mộ An An, cô đây là đang kỳ thị tôi!” – Hoắc Hiển kháng nghị: “Tôi vẫn không hiểu, như thế nào chỉ nhìn mặt và dáng người? Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tôi vô cùng thích em.”
“Tôi cảm ơn anh, thích dáng người của tôi, cộng thêm thích khuôn mặt của tôi.” – Mộ An An oán giận, cũng không khách khí.
Hoắc Hiển lập tức không nói chuyện nữa.
Một lúc sau, hắn mới lầm bẩm
nói: “Tôi vậy mà không thể phản bác được.”
“Please anh hãy là chính anh đi.” – Mộ An An than vãn một câu, không muốn nói thêm nữa, liền mở cửa bước ra ngoài.
“Không phải, lời này của cô giống như đối với tôi là một tên súc sinh vậy.” – Hoắc Hiển rõ ràng đối với lời Mộ An An nói có nghĩa khác, đi theo sau lưng nói: “Thích dáng người đẹp và khuôn mặt khả ái, đây không phải khẩu vị bình thường sao? Mà vừa vặn em lại đạt đúng hình mẫu , em thật…”
“Hoắc Hiển.” – Mộ An An dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Mộ An An lần đầu tiên nghiêm túc gọi tên mình, Hoắc Hiển lúc này liền lập tức đứng thẳng người: “Có!”
“Đừng nói xấu anh ấy, một chữ tôi cũng không cho phép, đây là điềm mấu chốt của tôi.” – Mộ An An thực sự nghiêm túc nói.
Hoắc Hiển dừng lại vài giây, xoa xoa lồng ngực, muốn trêu chọc mấy câu, nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể xua tay: “Biết rồi.”
Mộ An An gật đầu, rồi đi ra khỏi bệnh viện.
Hoắc Hiển đuổi theo, giọng điệu không đứng đắn đã khôi phục trở lại: “Cô nói bạn trai cô như thần tiên vậy, Trần Hoa đã gặp qua chưa?”
“Gặp qua rồi.” – Mộ An An nói.
Thất gia còn đặc biệt kêu người ta mời Trần Hoa đến Ngự Viên Loan tham gia vũ hội.
“Cô ấy gặp qua rồi, tôi chưa thấy qua, có chút được à nha.” – Hoắc Hiển tỏ vè bất mãn: “Không phải
nói sẽ là tam giác vững chắc sao, cô…Haizz, đây không phải là người lần trước tới đón cô sao?”
Hoắc Hiển nhìn phía trước.
Mộ An An ngẩng đầu, liền nhìn thấy La Sâm đứng ờ trước cửa xe.
Nhìn thấy Mộ An An đi ra, liền tự giác đi tới, cung kính nói: “Tiểu thư An An, gia kêu tôi tới đón cô về.”
Mộ An An quay đầu lại nhìn Hoắc Hiển: “Anh có thể lái xe được không?”
“Có cái gì mà không thể chứ.” -Hoắc Hiển lắc lắc cái tay: “Xe tôi ở bên kia, đi trước đây.”
Nói xong cũng không đợi Mộ An An đáp lại, liền xoay người rời đi
La Sâm mời Mộ An An lên xe, sau đó lái xe rời đi.
Xe vừa rời đi, Hoắc Hiển liền từ trong góc đi ra, điện thoại rất nhanh chụp lại biển số xe.