Mộ An An cầm lấy làn hoa, lúc vui vẻ quay đầu lại thì nhìn thấy Thất gia không biết từ lúc nào đã ngồi lên chiếc ghế gỗ màu trắng bên ngoài.
Cơ thể anh hơi dựa vào ghế, tay phải trải ra trên băng ghế, tay trái hơi cong lại, hai chân bắt chéo.
Tư thế rất tùy ý, lộ ra vài phần lười nhác, ánh mắt dưới nắng nhìn cô gái nhỏ đang chăm chú, không biết là đang chơi cái gì ờ bên kia.
Cô gái nhỏ xoay đầu cười một cái, khóe miệng anh cũng cong
lên theo.
Anh cho cô một ánh mắt.
Bảo cô tự chơi đi.
Mộ An An cười, xoay người nhìn đồ bên trông làn hoa, có chút gian nan nói: “Tôi không biết làm cho lắm.”
Thợ hoa ngồi xổm xuống: “Để tôi chỉ cô.”
Mộ An An gật đầu, theo thợ hoa làm vòng hoa.
Cô học rất nghiêm túc, nhìn chằm
chằm động tác trên tay thợ hoa, cô không hề chú ý đến khoảng cách của mình và thợ hoa ngày càng gần.
Bóng dáng được phản chiếu lên nhìn từ ghế bên ngoài trông hai người như dính vào nhau vậy.
Ánh mặt trời thật tốt, hoa viên thật đẹp.
Ngược lại trông hai người như cặp đôi tình nhân đang hẹn hò.
Mặt Tông Chính Ngự đen thui, anh đứng thẳng lên đi về phía thợ hoa và Mộ An An.
Khí thế dồn nén.
Thợ hoa bị hết hồn, vội vã đứng lên từ dưới đất, lui về sau: “Thất, Thất gia!”
Mộ An An ngẩng đầu, mắt thấy Thất gia còn cách bên đây tầm hai ba mét cô liền vội giấu thứ đồ trong làn hoa vào lòng.
“Thất gia, chú khoan hãy qua đây.”
Tông Chính Ngự cau mày.
Khoan qua đây?
Mộ An An lại nói: “Thất gia, chú sang bên kia đợi cháu một tí, sắp xong rồi ạ.”
Tông Chính Ngự bất động, anh cứ đứng cách Mộ An An như thế 2 3 mét.
Sắc mặt rất trầm, khí tức rất mạnh mẽ.
Thợ hoa lại nhịn không được lui ra sau vài bước.
Mộ An An nói: “Thất gia, chú quay về chỗ ngồi đợi cháu, cháu có bất ngờ cho chú.”
Mộ An An nói xong, Tông Chính Ngự vẫn bất động.
Mộ An An làm nũng: “Chú Ngự!”
Mày và mắt Tông Chính Ngự có chút dao động.
Đồng thời lúc này, thợ hoa lặng lẽ lui về sau, xoay người đi làm chuyện khác.
Con ngươi Tông Chính Ngự sắc lạnh, anh nhìn thấy thợ hoa càng đi càng xa, lúc này biểu cảm ngưng trọng mới dần dần ôn hòa.
Ánh mắt nhìn về phía Mộ An An,
trở nên ấm áp vài phần.
“Tốc độ.”
Anh nói hai chữ rồi xoay người quay về vị trí cũ.
Mộ An An chế nhạo: “Một chút nhẫn nại cũng không có.”
Mặc dù chế nhạo nhưng Mộ An An biết tính kiên nhẫn của Thất gia rất kém, cô cũng đẩy nhanh tốc độ trên tay mình.