Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nói xong cô nhìn đống bào tập ở trên bàn.
Mộ An An trực tiếp vạch trần: “Làm gia sư, hay là làm bài tập cho em?”
Bị vạch trần, tiểu Cửu cũng không hề tức giận mà còn rất thẳng thắn: “Đương nhiên là làm bài tập. Chị cũng không biết, mỗi ngày đều làm bài tập, làm người ta mệt muốn chết! Làm ít, đều bị phê bình, như là không coi trọng tương lai.”
“Tôi cảm thấy, đầu óc này của tôi, ngoài chơi game ra, thì chỉ có ăn, làm gì có khả năng nào chứ, làm nhiều bài tập rồi, thì tôi có thể được nhận vào Đại học Thanh
Hoa và Đại học Bắc Kinh không?”
Tiểu Lolita rõ ràng ngày thường bị bài tập bức điên rồi, nên hiện tại nhắc tới, liền bắt đầu lải nhải.
Mộ An An không có ý làm gián đoạn cô ấy than thở, nhưng điện thoại lại reo vào lúc này.
Là Thất gia gọi điện.
Mộ An An có hơi kinh ngạc, nói với tiểu Cửu một tiếng, liền nhấc máy, lại vô tình ấn vào loa ngoài, giọng nói của Thất gia liền truyền ra ngoài: “Khi nào thì kết thúc?”
Tiểu Cửu vừa nghe thấy giọng nói này, nhất thời liền dừng lại, sau đó nhìn vào màn hình điện thoại của Mộ An An.
Giọng nói này, sao cảm giác có hơi quen nhỉ?
Khi tiểu Cửu nhìn thấy màn hình điện thoại của Mộ An An hiện lên “Cuộc gọi người thân yêu nhất của tôi”, thì Mộ An An đã cầm điện thoại lên.
Nói với tiểu Cửu một tiếng, rồi bước sang bên kia nghe điện thoại.
Cuộc gọi của Mộ An An đại khái khoảng hai hoặc ba phút là kết thúc.
Mộ An An: “Tiểu Cửu, tôi phải về rồi.”
Tiểu Cửu ngẩng đầu, cau mày, vẫn đang suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi.
Cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra là ai.
“Cân nhắc việc trở thành gia sư của tôi chưa?” – Tiểu Cửu nhắc lại chuyện này.
Mộ An An mỉm cười: “Tôi không phải là người thủ đô, chủ nhật này tôi sẽ trở về, không làm được.”
“Trở về làm con chim hoàng yến sao?” – Tiểu Cửu thốt ra.
Động tác lấy túi của Mộ An An liền khựng lại.
Mà tiểu Cửu cũng ý thức được, lời này không hề dễ nghe chút nào, dù sao chị gái học bá không chỉ trình bày bài làm vô cùng đẹp.
Mà còn bắt chước chữ viết của cô.
Ngày hôm qua khi gửi bài tập ở bên Weibo, Mộ An An đã bắt chước nét chữ của cô ấy.
Lúc này, tiểu Cửu lẩm bẩm: “Vừa nãy đi ngang qua có nghe được một chút, cái gì chim hoàng yến đó.”
Mộ An An không thèm để ý: “Hiện tại tôi đúng là con chim hoàng yến.”
Được Thất gia nhốt lại nuôi dưỡng, hưởng thụ ân sủng của Thất gia.
Tiểu Cửu kinh ngạc.
Mộ An An cầm lấy thư mời trên bàn, khi cô nhìn tiểu Cửu, liền bổ sung một câu: “Nhưng chỉ là hiện tại thôi.”
Tương lai, cô sẽ trở thành người phụ nữ đứng ở bên cạnh Thất gia.
Chính là cái loại danh chính ngôn thuận.
Mộ An An không nói nhiều nữa, liền đem thư mời cất vào rồi rời khỏi quán cà phê.
Mặc dù ờ trong điện thoại, Mộ An An có nói với Thất gia đừng kêu
tài xế lái xe tới đây, cô có thể trực tiếp đến trung tâm thương mại là được.
Nhưng sau khi Mộ An An ra khỏi quán cà phê, liền thấy xe của tài xê Trân.
Khi tài xế Trần nhìn thấy Mộ An An đi ra, liền lập tức nhảy ra khỏi ghế lái, đi vòng qua đầu xe, đi tới ghế sau, mở cửa xe cho Mộ An An.
Đồng thời còn cười nói: “Tiểu thư An An, cô chạy qua bên này sao không nói cho tôi biết một tiếng, tôi vẫn luôn ở bên trung tâm
thương mại chờ cô.”
Mộ An An chỉ đơn giản nói một câu: “Đi dạo qua đây
Cô bước vào xe.
Tài xế Trần cũng hông nói nhiều, trở lại vị trí lái, chậm rãi lái xe, chạy trên con đường của thủ đô.
Mộ An An nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, đều cảm thấy xa lạ.
Mộ An An không thích loại cảm giác xa lạ này.
Nhưng khi nghĩ lại, nơi này là nơi
Thất gia lớn lên.
Nghĩ đến nơi này, Thất gia có thể đã từng đi qua chỗ nào đó, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thân thiết khó tả.
Nhưng mà.
Khi chiếc xe chầm chậm chạy qua khu trung tâm sôi động, càng ngày càng chạy đến nơi vắng người, Mộ An An lúc này cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô cảnh giác nhìn tài xế ở trước mặt hỏi: “Chúng ta không phải quay về khách sạn sao?”