Ánh mắt bị thu hút bởi một bóng người ở đằng xa.
Ngay đối diện với ngọn lửa, một người đàn ông đang đứng đó, mặc bộ đồ vest không hợp với mọi người lắm, thân hình đó Mộ An An vừa nhìn là có thể nhận ra
Là người xuất hiện trong buổi họp báo của Giang cầm.
Hắn ta đứng cạnh Giang Trấn, không biết hai người nói gì, thị lực Mộ An An không tốt nên nhìn không rõ lắm.
Nhưng lúc này..
“A, cô phải bị phạt rồi.”
Khung cảnh múa hát ban đầu đột nhiên dừng lại, không biết từ khi nào tấm vải lụa đỏ rơi trên vai Mộ An An.
Hai cô gái từng thề bảo vệ cô, tỏ ra vẻ ủ rũ: “Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn bảo vệ cô nhưng tấm lụa đỏ này rơi trúng ai thì người đó
sẽ bị phạt, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
Cô gái nói xong liền có người đứng ra: “Đây là chuyện may rủi, theo quy định thì vải lụa rơi trên người ai thì người đó phải chọn ra một người để khiêu vũ, cô chọn một người đi!”
Xung quanh rất náo nhiệt, tuy bị phạt nhưng mỗi người đều cười rất tươi.
Mộ An An rất bình tĩnh, nhất là sau khi nghe thấy bị phạt.
Cô không do dự, trực tiếp chỉ
người thần bí kia: “Vậy mời anh kia cùng nhảy với tôi một điệu nhé?”
Mộ An An vừa chỉ, tất cả mọi người đều nhìn người thần bí kia!
Mộ An An nhìn chằm chằm đợi hắn đi qua, muốn xem gương mặt thật của hắn!
Muốn biết người này rốt cuộc là ai?
Mộ An An không chống nạng mà có thể đứng được.
Và khi tất cả mọi người nhìn vào người đàn ông bí ẩn đó, đôi mắt của người đàn ông đó cũng hướng về phía Mộ An An.
Vốn dĩ mắt Mộ An An không được tốt, cộng thêm việc có đống lửa lớn cách giữa người bí ẩn đó nên chỉ có thể nhìn thấy vài đường nét của đối phương mà không thể nhìn thấy tướng mạo.
Sau khi mọi người chờ và theo dõi một lúc thì có người dẫn đầu hét lên và mọi người cùng hô
hào.
“Nhảy múa, nhảy múa!”
“Cùng nhau nào!”
Trong vòng người ai cũng hò hét lại càng khiến sự náo nhiệt xung quanh thêm cao trào.
Tiểu Cửu và Hoắc Hiển đứng nhìn cách không xa.
“Người đó trông dáng vẻ rất đẹp.” – Tiều Cửu là một người mê cái đẹp đúng nghĩa, đối với những anh chàng đẹp trai đều luôn có thiện cảm.
Nhất là thân hình cao ráo, chân dài.
Hoắc Hiển không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông đó.
Thị lực của Hoắc Hiển khá tốt nên có thể miễn cưỡng nhìn được ngũ quan người đàn ông đó, càng nhìn thì Hoắc Hiển càng nhíu mày lại: “Sao người này lại có gì đó quen quen nhỉ?”
“Anh biết à?” – Tiểu Cửu nghiêng đầu.