Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không biết tình hình của Tông Chính gia, nhưng tôi biết tôi và tiểu Cửu là bạn, bây giờ cô bé khônh biết đi theo con đường nào thì tôi bắt buộc phải cho cô bé một nơi để suy nghĩ cho con đường cô bé sẽ đi.”
Mộ An An nói một cách đơn giản.
Lối suy nghĩ cũng đơn giản.
Tông Chính gia có chuyện gì, tiểu Cửu biến thành cái gì, Thất gia biết tiểu Cửu ờ bên đây là tình hình gì hoặc là 10 năm trước xảy
ra chuyện gì…
Những thứ này Mộ An An đều không biết, cũng không muốn quan tâm.
Nhưng tiểu Cửu là bạn, là em gái, cô phải bảo vệ.
Cũng giống như tiểu Cửu đến nhà Giang gia với cô, chỉ dựa vào những lời từ một phía của Mộ An An mà cô bé vẫn lựa chọn tin tưởng và thiên vị Mộ An An.
Tình cảm như vậy không thể phụ lòng được.
cố Thư Khanh trầm mặc nhìn Mộ An An.
Trong mắt Mộ An An có sự bướng bỉnh, nửa điểm thối lui cũng không có.
Bao gồm cả tàn nhẫn với bản thân.
Cố Thư Khanh hỏi một câu: “Cô xác định sẽ làm như thế?”
“Tôi xác định.”
Mộ An An gật đầu một cách chắc nịch.
Bác sĩ Cố gật đầu, không nói gì chỉ đứng lên từ sofa, đi thẳng ra khỏi biệt thự nhỏ.
Tiểu Cửu vẫn còn ngồi trên mặt đất, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Thư Khanh sau đó lại quay sang nhìn Mộ An An.
Khóe mắt còn vương nước mắt.
Mộ An An nhìn cô bé nói: “Trước tiên em cứ đi tiểu viện sơn lâm với chị, khi nào về thì hãy nói chuyện này với Thất gia, chị không chắc Thất ca của em sẽ giúp em đến nước nhưng chị sẽ tận lực giúp em.”
Nghe những lời đó của Mộ An An, tiểu Cửu liền điên cuồng gật đầu.
Nước mắt vừa dứt lại bắt đầu tuôn rơi.
Tiểu Cửu đặt thẳng đầu mình lên đùi Mộ An An: “Chị An, chị thật tốt với Cửu Cửu. Ngoài Đình Đình ra thì chị là người tốt với em nhất.”
Mộ An An cười nhẹ: “Không phải em nói Tống Đình đối xử không tốt với em, còn phúc hắc nữa sao?”
“Trước kia cậu ấy tốt với em.”
Tiều Cửu buồn bã nói, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.
Bởi vì lỡ tay ấn vào nút nguồn nên màn hình sáng lên.
Bên trên vẫn còn tồn tại tin nhắn vừa được gửi đến của Tống Đình.
Hiển nhiên cái người này vô cùng phúc hắc.
Nhưng người đưa cô rời khỏi nhà là cậu ta, bây giờ người báo tin có nguy hiểm cũng là cậu ấy.
Cũng trong lúc này tiểu Cửu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ An An, sau đó dùng sức đấm vào ngực mình.
‘Bộp bộp bộp’.
Tiểu Cửu vốn muốn nói chuyện, nhưng vì khi nãy dùng sức đấm ngực nên khi mở miệng nói chuyện thì bị ho khan.
Mộ An An lập tức bị chọc cười.
Tiểu Cửu đỏ mặt: “Không được, không được, làm lại.”
Mộ An An nhướng mày.
Tiểu Cửu nắm nấm đấm lại, thái độ rất nghiêm túc: “Chị An, chị cứ xem như khi nãy tiểu Cửu chưa làm gì, tiểu Cửu vẫn đang nằm trên đùi chị.”
Nói xong, mặt tiểu Cửu cứ thế đặt lên đùi Mộ An An.
Mộ An An bất đắc dĩ nhìn hành động đó của tiểu Cửu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK