Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tông Chính Ngự cau mày.
Mộ An An nói: “Chỉ là Giang Trấn có vẻ nghi ngờ cháu là con gái của ông ấy. ồng
ấy đến kiểm tra cháu và nhờ cháu lấy một gói hàng.”
“Gói hàng?”
Mộ An An gật đầu: “Vào sinh nhật lần thứ 10 của cháu, mẹ cháu đưa cho cháumột hộp đồ và nói rằng mười năm nữa họ sẽ gửi lại cho cháu để cháu tự mở ra.”
Tông Chính Ngự khẽ cau mày và không trả lời.
Mộ An An nói tiếp: “Giang Trấn có lẽ muốn kiểm tra cháu, bảo cháu giúp ông ta mang chứng minh thư đến, nói là công ty ở bên kia, chỉ khi có chứng minh tên Mộ An An, thì mới đưa gói hàng đó cho cháu.”
Tông Chính Ngự cau mày khi Mộ An An nói những lời này.
Rõ ràng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
“Cháu đi rồi?” – Tông Chính Ngự hỏi.
Mộ An An gật đầu: “Đi rồi, nhưng khi xuống lầu ở chung cư Danh Thành, chân cháu yếu dần, không dám tới gần, nên kiếm cớ
nói rằng không mang theo chứng minh thư.”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Thật ra là cháu kiếm cớ.”
“Cháu biết ông ta đang kiểm tra cháu, nhưng cháu phải lấy gói hàng, đó là thứ mà mẹ cháu đã để lại cho cháu.”
Có thể có liên quan đến thứ Mộ An An đã nghe Giang Trấn và Giang cầm nói ở trong bệnh viện, về cái gọi là hạng mũ bí mật nghiên cứu.
Cái chết của mẹ và ông cô cũng liên quan đến chuyện này.
“Gói hàng bên kia ta sẽ sắp xếp.” – Tông Chính Ngự nói.
Mộ An An cười khúc khích nhìn người đàn ông trước mặt đầy trìu mến, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn.
“Công ty nơi mẹ cháu cất gói hàng này có bảo mật rất tốt. Cho dù Giang Trấn muốn thứ này, ông ta cũng không thể lấy được.”
“Gói hàng này, chỉ cần là cháu có thể lấy.”
Tông Chính Ngự vươn tay nhéo tai Mộ An An, đồng thời nói: “Lần sau Giang Trấn lại tìm cháu thì đừng quan tâm.”
Sau khi nói xong, Thất gia cảm thấy không thích hợp và nói thêm: “Ta sẽ sắp xếp người bảo vệ cháu mọi lúc.”
“Không, cháu có thể bảo vệ chính mình!” -Mộ An An chỉ lắc đầu, ngồi thẳng người, giơ nắm đấm nhỏ lên, lộ ra cơ bắp nhỏ trên cánh tay: “Cháu có võ mà, cháu không để mất mặt sư phụ Hắc Trà được, đảm bảo sẽkhông để mình bị thương.”
Nói xong, Mộ An An mạnh mẽ vỗ vỗ cánh tay mình.
Tông Chính Ngự không nói, nhưng thật ra đã bị cô chọc cho cười.
Trong tay nắm lấy lỗ tai Mộ An An chơi đùa.
Xe đã đến Ngự Viên Loan.
Sau khi người hầu cung kính mở cửa, Mộ
An An xuống xe.
Nhưng khi bước tới cửa biệt thự, cô phát hiện Tông Chính Ngự vẫn chưa xuống xe.
Mộ An An bối rối nhìn Tông Chính Ngự không có ý định xuống xe, cô quay lại hỏi: ‘Thất gia, chú không xuống xe à?”
Ngay khi Mộ An An nói xong, người lái xe phía trước đã kính cẩn báo cáo: “Thất gia, máy bay tư nhân đã đến, chúng ta đi ngay bây giờ chứ?”
Mộ An An nghe vậy lập tức hỏi: “Thất gia, chú trở về thủ đô sao?”
Tông Chính Ngự vẻ mặt bình tĩnh, ngồi vào trong xe: “Bé con, ngồi xổm xuống.”