Giang Trấn trực tiếp gật đầu, biện pháp này tốt!
Quách Nguyệt Hoa vẫn như cũ một mặt không đồng ý: “Tôi
không đồng ý!”
“Đừng cố chấp như vậy, chúng ta ở đây đều cũng vi muốn cứu Tiểu Cầm!” – Giang Trấn nhìn về phía Quách Nguyệt Hoa nói.
Quách Nguyệt Hoa không trả lời, nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An nhẹ giọng nói: “Ba, dì, con hôm nay tới đây chính là muốn nói ra cách này cho hai người biết. Cho nên quyết định có làm hay không thì hai người vẫn nên xem xét lại cùng nhau, con xin phép về trước.”
Mộ An An không còn hứng thú nhìn xem hai người cãi lộn nữa.
Cô nói vừa xong, liền đẩy xe lăn xoay ra ngoài, rời đi.
“An, An An!” – Giang Trấn ở đằng sau kêu.
Mộ An An không phản ứng, đẩy xe lăn tiếp tục đi ra chỗ La Sâm đang đậu xe.
Mộ An An lúc đầu không có biểu cảm gì, nhưng khi nhìn thấy xe của La Sâm, cùng với một người đàn ông đang đứng trước xe, vẻ mặt có chút khác biệt.
Người đàn ông không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhung màu đen rất đơn giản với cổ áo hở ra, quần tây âu màu đen ôm lấy đôi chân dài.
Không đeo thắt lưng, cộng thêm bộ đồ tối màu, trông chiếc eo rất hẹp!
Người đàn ông đang đứng tựa vào đầu xe, trong miệng ngậm 1 điếu thuốc, biểu cảm như sắp mất kiên nhẫn.
Nhìn thấy Mộ An An đang đi tới, anh liền ngước mắt lên liếc nhìn Mộ An An, Mộ An An cảm thấy
như tim mình đập rất nhanh.
Thình thịch thình thịch.
Nhịp đập của cô dần dần trở nên không bình thường.
Cô thật sự thấy người đàn ông này, một người rõ ràng rất bình thường, nhưng lại luôn lộ ra một chút gợi cảm.
Rất quyến rũ người khác.
Thất gia vừ ngước mắt lên nhìn, là đã khiến trái tim thiếu nữ của Mộ An An đập loạn nhịp,
Thất gia hoàn toàn không biết.
Dù sao, anh cũng không phải thần tiên, không thể nhìn thấu chi tiết nội tâm của một người.
Tông Chính Ngự trực tiếp cầm điếu thuốc vứt xuống, dập tắt, rồi đi về phía Mộ An An, bế cô ra khỏi xe lãn.
Mộ An An thuận tay ôm lấy cổ Tông Chính Ngự: “Thất gia, sao chú lại tới đây?”
“Ta tới đón cháu” – Tông Chính Ngự nói.
Bởi vì vừa hút thuốc xong, cho nên giọng có chút hơi khàn.
La Sâm đã mở sẵn cửa phụ của xe, Tông Chính Ngự liền đưa Mộ An An vào trong xe, sau đó ngồi vào.
Anh rất tự nhiên cầm khăn tay khử trùng , lâu tây chợ Mộ An An .
Mộ An An nhìn chằm chằm Thất gia, đôi mắt ấm áp, trong lòng cũng ấm áp.
Những chuyện không vui ờ Giang gia, tất cả đều nhanh chóng tan
biến.
Thật kỳ lạ.
Có những người, không làm gì hết, chỉ cần xuất hiện ở trước mắt mình một chút, cũng khiến mình cảm thấy vui vẻ.
Nhưng cũng có vài người, cho dù là nghe đến cái tên, cũng đã có thể nảy sinh ra cảm giác ghê tởm và căm ghét.
Mộ An An không nói gì, chỉ nhìn Thất gia đang lau tay cho mình, sau đỏ lấy dây chun trên cổ tay Mộ An An xuống, buộc tóc cho
Mộ An An thành kiểu đuôi ngựa đơn giản.
Cả người cô trong sảng khoái hơn rất nhiều.
Mộ An An nhìn Thất gia nở nụ cười, sau đó cúi đầu xuống nhìn sợi dây thun màu đỏ đang còn ở trên cô tay.
Tóc cô khá nhiều, nên đã quen dùng hai dây thun để cột.
Thất gia vừa cột bằng dây màu đen, vẫn còn lại một cái màu đỏ.
Mộ An An đôi mắt sáng lên, đột
nhiên nói một câu: “Thất gia, chú đưa tay trái ra đây một chút.”
“Hử?” – Giọng điệu nghi ngờ.
Nhưng anh vẫn đưa tay trái lên cho Mộ An An.