“Lẽ nào không cách nào thay đổi
sao?” Mộ An An đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm.
Tông Chính Ngự không trả lời.
Nhưng Mộ An An nhìn ánh mắt Thất gia có chút lạnh lùng, dường như đã tìm ra đáp án.
“Nhà Tông Chính luôn như vậy
sao….”
Mộ An An lẩm bẩm.
Đột nhiên nhớ đến những lời của Cố Thư Khanh nói khi ở biệt thự của Tiểu Cửu.
Khi đó quyết tâm của cố Thư Khanh giống như một sự ràng buộc không thể tháo gõ’ đối với gia tộc và là một kết quả không cách nào thay đổi.
Nghĩ đến những lời nói của Tiểu Cửu, cười.
Trong lòng Mộ An An vốn không hề dễ chịu.
“Thất gia…”
Mộ An An đột nhiên mở miệng, đưa tay níu áo Tông Chính Ngự.
Cô ở thành phố nghe thấy lời
đồn.
Tông Chính Ngự là đứa cháu mà ông nội thương yêu nhất và cũng ngang vai ngang vế, là người duy nhất trưởng thành bên cạnh ông nội.
Một trong số đó là vì ba mẹ của Thất gia đã mất sớm.
Hơn nữa, vào ngày Thất gia ra đời thì trời xuất hiện dị tượng, ông nội liền khẳng định đây là người tiếp quản nhà Tông Chính trong tương lai.
Không nói đến có bao nhiêu
người tiếp quản ưu tú trong hội thái tử, cũng không nói đến chuyện gì đã xảy ra giữa Thất gia, ông nội và cố Thư Khanh.
Chỉ riêng thân phận là người gánh vác nhà Tông Chính trong tương lai như thế đã là một sự tồn tại mà nhiều người tu luyện cả đời cũng không thể bì kịp.
Bao gồm cả Mộ An An.
Mộ An An níu chặt tay áo Thất gia, rất muốn hỏi một câu: Có phải sau này chú sẽ chọn một người thích hợp hơn không, sau này….không cần cháu nữa?
Nhưng câu hỏi này nặng nề quá và cũng rất nhạy cảm, Mộ An An không dám hỏi.
Cái gì cô cũng không sợ.
Nhưng khi ờ bên người đàn ông này, cô trở nên hèn nhát.
Cẩn thận từng li từng tí, không dám quá trớn.
Rất ghét người hèn nhát như thế.
Ngược lại cảm thấy biết ơn kẻ nhát gan như vậy.
Vì sợ thật sự, vì một câu nói mà
có thể xa rời người đàn ông này.
Mộ An An đột nhiên cười lên, nói: “Thất gia, cháu sẽ luôn ở bên cạnh chú, trừ phi chú không cần cháu nữa.”
Mộ An An đột nhiên nói một câu như vậy, khiến Thất gia cũng sững sờ.
Bỗng nhiên, anh đưa tay ngước mặt Mộ An An lên.