Chương 321: Bất mãn thì có nhiều lắm đó
Hơn nữa, còn là dạng vô cùng chán ghét.
Nội tâm Mộ An An kêu gào:
“Cháu không có, cháu…”
“An An.” – Tông Chính Cgự trực tiếp ngắt lời Mộ An An nói: “Đừng nói dối ta.”
Mộ An An mấp máy môi.
Cuối cùng cũng thở dài, nói rõ sự thật: “Cháu rất không thích Đường Mật. Cháu cảm thấy từ khi cô ấy bắt đầu xuất hiện, liền lập tức nói rõ chủ quyền, cô ấy chính là nữ chủ nhân của Ngự Viên Loan. Không chỉ có như thế, cô ấy vẫn là đối tượng thích hợp mà gia tộc Tông Chính ở thủ đô
sắp xếp cho chú, là môn đắng hộ đối, rõ ràng cháu chẳng là cái gì cả.”
Nếu đã nói ra, Mộ An An cũng không giấu diếm nữa: “Nói trắng ra là, cháu cũng chỉ là một đứa trẻ do chú cứu về. Cháu không có mẹ không có ông ngoại, nhà cũng bị người ta chiếm. Không có chú, cháu thật sự chỉ là một cô nhi, không có thân phận gì cả.”
“Nhưng Đường Mật thì khác.”
Đường Mật rất khác.
“Đường Mật là tiểu thư quyền quý thực sự, có cha mẹ có gia tộc là chỗ dựa.” – Mộ An An thờ dài, trộm nhìn thoáng qua Tông Chính Ngự: “Cháu cũng thừa nhận, cháu thật sự ghen tị với cô
ây.
Mộ An An nói rất nhiều, nhưng Tông Chính Ngự đều không có trả lời.
Chỉ im lặng lắng nghe.
Đứa nhỏ này, ngày thường hay ở trước mặt anh ra sức tỏ ra thảm thương, đòi được cưng chiều.
Nhưng rõ ràng ở trong lòng lại rất buồn, vậy mà cái gì cũng không có nói ra.
Bây giờ cái máy nói được bật rồi, Tông Chính Ngự cũng không có ý định quấy rầy.
Để cho đứa nhỏ này được một lần duy nhất đem tất cả những ủy khuất nói ra cho rõ ràng.
“Còn có gì bất mãn nữa, tiếp tục NÓI.” – Tông Chính Ngự đưa tay nhéo vành tai của cô.
Mộ An An: “Bất mãn thì có nhiều lắm đó.”
“Cháu đi làm ca đêm, buổi tối cháu đều sợ cô ấy sẽ gõ cửa phòng của chú, sợ chú không kiềm chế được, dù sao người ta thật sự rất đẹp. Nếu hai người phát sinh ra chuyện gì đó, thì cháu chẳng là gì nữa rồi. Ở trong mắt chú, cháu chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ được chú tùy tiện cứu về, chú mà muốn có người phụ nữ khác, thì Ngự Viên Loan này căn bản không có vị trí nào cho cháu nữa rồi.”
“Cháu chỉ là cảm thấy, cháu chỉ có mỗi mình chú, chú không thể là của người khác được, chú cũng không thể bị người khác
cướp đi. Cháu thừa nhận, tính ham muốn chiếm hữu của cháu rất mạnh mẽ, ích kỷ nhạy cảm, nhưng cháu coi chú là cả thế giới, nếu chú có người khác, cháu sẽ chịu không nổi, cháu cảm thấy cả thế giới cũng không còn nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, Mộ An An rõ ràng là cảm thấy mặc cảm, tự ti.
Đường Mật vừa xuất hiện, cô liền cảm thấy sự ủy khuất của mình bùng nổ.
Là tiểu thư quyền quý thì giỏi lắm
sao?
Được gia tộc Tông Chính giới thiệu thì ngon lắm sao?
Dáng người đẹp, gợi cảm, khí chất tốt, thì giỏi lắm sao?
Đúng!
Vô cùng giỏi.
Mộ An An cúi đầu, âm thanh càng nhỏ: “Nhưng cháu không thể nói với chú, cháu ghét cô ấy nhiều như vậy được, điều đó sẽ chứng tỏ cháu rất không hiểu chuyện. Dù sao Đường Mật cũng
là người mà gia tộc Tông Chính sắp xếp, nếu cô ấy trở về nói với lão gia Tông Chính, việc sống chung với Thất gia vốn dĩ có thể thuận lợi, nhưng bên cạnh Thất gia có một đứa nhỏ không hiểu chuyện, liên tục phá hỏng.”
Như vậy thì nghe không hay lắm.
Mộ An An nói một đoạn dài như vậy, từ lúc đầu thì ủy khuất oán trách, đến cuối cùng thì lại hiểu chuyện, Tông Chính Ngự đều nghe rất rõ ràng.
Tay của anh vẫn không ngừng bóp nhẹ vành tai của Mộ An An.
Bên trong xe, rơi vào một khoảng yên lặng thật lâu.
Mãi cho đến, Thất gia mở miệng: “Nói xong rồi?”